Y Thủ Che Thiên

Cáo biệt Giang Văn Đình, đám người Hàn Như Liệt cũng không có tiếp tục ở trong dãy núi tìm kiếm Hắc tinh thạch nữa, nghĩ đến thời gian lâu như vậy Hắc tinh thạch chắc đã bị những người khác tìm được, chi bằng tìm một nơi điều tức một phen.

Một phen chiến đấu lúc trước khiến cho bọn họ bị thương không nhẹ, ở một nơi tràn đầy nguy hiểm như thành Thiết Thạch, trạng thái không tốt chính là điểm trí mạng nhất, chỉ có thời thời khắc khắc vẫn duy trì trạng thái tốt thì mới an toàn.

Đợi sau khi đám người Hàn Như Liệt rời đi, Giang Văn Đình cùng đám người Sở Mặc liếc mắt nhìn nhau, cực kỳ ăn ý hướng về phía đám người Tiêu Quân Phủ rời khỏi mà đuổi theo.

Nhiều khi, diệt trừ tận gốc mới không có một ít phiền toái không cần thiết! Mặc dù lúc này Tiêu Quân Phủ rời đi, nhưng không ai biết được hắn có thể hay không tiếp tục đi tìm bọn Hàn Như Liệt gây phiền toái, huống chi những tin tức này vẫn là không nên truyền đi thì tốt hơn.

Thời điểm đám người Hàn Như Liệt trở lại thành Thiết Thạch, mới phát hiện tất cả mọi người cũng đều đã trở lại, chẳng qua là suy nghĩ trong lòng mọi người không giống nhau mà thôi.

“Đám người Tiêu Quân Phủ vẫn chưa trở lại?” Cung Tuấn Bân hơi kinh ngạc nói, ban đầu trên đường đi về hắn còn lo lắng sẽ ở chỗ này gặp lại đám người Tiêu Quân Phủ đây.

Hiện tại Giang Văn Đình không có ở đây, rất khó khẳng định bọn người Tiêu Quân Phủ sẽ không thừa cơ hội này xuất thủ với bọn họ, mà đám người Tiêu Quân Phủ không xuất hiện lại khiến cho bọn họ có chút không quen.

“Quản hắn có trở về hay không, cùng lắm thì đánh một trận nữa!” Thiên nhi bĩu môi nói, lời nói khinh thường xen lẫn nhàn nhạt tức giận, nếu như đám người Tiêu Quân Phủ không quấy rầy bọn họ, đoán chừng bọn họ sẽ thu hoạch không ít.

Nhìn bộ dáng tức giận của Thiên nhi, một tay Mộ Dật Thần kéo bả vai ngàng lại, nói:”Thiên nhi, đừng nóng giận, nóng giận thì sẽ không còn xinh đẹp nữa.”

“Ta không đẹp thì ngươi sẽ không thương ta nữa đúng không?” Thiên nhi quay đầu lại chất vấn, ánh mắt híp lại lộ vẻ nguy hiểm.

Nghe được lời nói của Thiên nhi, Mộ Dật Thần có chút dở khóc dở cười. Không nghĩ tới hắn lại đem tức giận của Thiên nhi chuyển dời lên người mình, người ta nói khuôn mặt nữ nhân giống như trời tháng sáu, song hết lần này đến lần khác hắn lại thích?

“Trong lòng ta thì nàng vĩnh viễn là đẹp nhất, nhưng Chỉ Ly tỷ cũng rất đẹp, ha ha.”Mộ Dật Thần mở miệng cười giỡn, những lời này khiến cho không khí có chút đè nén lại sống động hơn.

Đổi lại là một cô gái khác nếu nghe nói vậy chắc hẳn là rất không vui, nhưng Thiên nhi lại khác. Bởi vì tình tỷ muội giữa nàng cùng với Chỉ Ly thì người bình thường không thể nào hiểu được.

“Này, hai người các ngươi giận dỗi cũng đừng kéo ta vào chứ, thành môn thất hỏa ương cập trì ngư*(do tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước ý của câu này là tự dưng vô duyên vô cớ bị vạ lây, gặp tai họa), ta cũng không muốn làm cá.”Mộ Chỉ Ly chớp mắt nói, khóe miệng khẽ vung lên độ cong bại lộ tâm tình của nàng.


Cứ như vậy, đoàn người ở thành Thiết Thạch dàn xếp xong mọi chuyện, trong nháy mắt bảy ngày đã trôi qua.

Mà ở trong khoảng thời gian này, mọi người đối với tình huống ở thành Thiết Thạch cũng hiểu rõ. Trước khi Hắc tinh thạch xuất hiện thông thường sẽ kèm theo một cỗ mùi hương khác thường, thời điểm mùi thơm này lan ra, chính là lúc Hắc tinh thạch xuất hiện.

Về phần những chuyện khác cũng là không có gì bất thường, ở nơi này không riêng gì đám người Hàn Như Liệt tìm kiếm Hắc tinh thạch, mà những người ở trong thành Thiết Thạch cũng vậy, mọi người đều muốn biết Hắc Ám chi lực đến tột cùng là từ đâu mà đến.

Đáng tiếc chính là bọn hắn cơ hồ tìm kiếm toàn bộ thành Thiết Thạch cũng không có tìm được bất cứ manh mối gì, Hắc Ám chi lực giống như là trống rỗng xuất hiện, làm cho mọi người không thể tìm kiếm ra được gì.

Cho dù Mộ Dật Thần đối với Hắc Ám chi lực cực kỳ nhạy cảm cũng không phát hiện được nửa điểm kỳ lạ ,nhưng vận khí của Dật Thần tại thời điểm tìm kiếm Hắc tinh thạch cũng thật tốt, hắn luôn có thể tùy thời tìm được Hắc tinh thạch trước mọi người.

“Tới nơi này đã bảy ngày rồi, mà cũng không phát hiện được bất kỳ manh mối nào, nhiệm vụ này quả thật không phải khó khăn bình thường.”Mộ Chỉ Ly nhìn phương xa một mảnh bị chìm vào bóng tối cảm khái nói.

Mộ Dật Thần, khẽ gật đầu:”Hắc Ám chi lực giống như là trống rỗng xuất hiện, bất kỳ địa phương nào Hắc Ám chi lực cũng đều là giống nhau, không có một địa phương nào Hắc Ám chi lực cực kỳ nồng đậm,thật sự không tốt để tìm kiếm.”

“Phần thưởng cho nhiệm vụ thành Thiết Thạch cao như vậy, nếu quả thật dễ làm như vậy thì cũng không đến phiên chúng ta đâu.”Hàn Như Liệt cười nhạt nói, bảy ngày trôi qua tuy không đạt được kết quả nào nhưng đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, hắn có cảm giác bí ẩn này không bao lâu sẽ được mở ra.

“Huấn luyện viên ở thành Thiết Thạch thời gian lâu hơn chúng ta, mà cũng không đạt được kết quả gì, chúng ta cũng đừng tạo áp lực quá lớn.”Nhìn trên mặt mọi người toát ra ưu sầu Cung Tuấn Bân liền lên tiếng nói.

Nghe lời nói của Cung Tuấn Bân, Thiên nhi cau mày nói:”Huấn luyện viên tìm không được không có nghĩa là chúng ta cũng không tìm được! Nhiều khi thứ này cũng không phải ai có thực lực mạnh là có thể thành công, còn cần có vận khí đây này.”

“”Ách. . . Ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi.”Cung Tuấn Bân giải thích, hắn cũng không có ý diệt uy phong của mình, chẳng qua là hi vọng mọi người thoải mái, thả lỏng tinh thần thôi.

“Ta cũng nói giỡn đấy mà, tại sao ngươi lại khẩn trương như thế, ha ha.”Thiên nhi cười nói.

Song, đang ở lúc mọi người nói chuyện, bầu trời thành Thiết Thạch đột nhiên xảy ra biến hóa, một trận cuồng phong từ trong thành Thiết Thạch tràn ngập ra.


Bầu trời vốn đen kịt dưới trận cuồng phong, Hắc Ám chi lực như hóa thành trăm vạn trượng nước lũ, điên cuồng xoay tròn, tàn sát bừa bãi cả phiến thiên không, một cỗ khí tức cuồng bạo khổng lồ khuếch tán ra.

Nơi cuồng phong màu đen đi qua, tất cả các công trình kiến trúc đều nát bấy, thậm chí hài cốt còn không thể tìm được, mà những người ở gần cơn cuồng phong, còn không đợi bọn hắn phản ứng thì đã bị hút vào trong đó, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Chạy mau a!”

Không biết người nào hô một tiếng, đem mọi người từ trong trạng thái khiếp sợ đánh tỉnh, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều hướng bên ngoài chạy đi. Ai cũng hiểu rõ một khi bị cuồng phong hút vào, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tử vong.

Tốc độ đám người Mộ Chỉ Ly cũng không chậm, sau khi phản ứng lại liền điên cuồng hướng về phía ngược lại chạy đi, cảnh tượng này giống như ngày tận thế, đập vào mắt đều là màu đen, ai cũng không dám quay đầu lại, bọn họ không biết nếu như mình quay đầu lại sẽ gặp được cái gì.

Hàn Như Liệt nắm thật chặt tay Mộ Chỉ Ly, điên cuồng hướng bên ngoài chạy tới, Mộ Dật Thần cũng nắm chặt tay Thiên nhi, dưới loại tình huống nguy cấp này, tình ý của đối phương sẽ thể hiện ra hết.

“Cung huynh, chạy nhanh lên!”Hàn Như Liệt vừa chạy vừa hướng Cung Tuấn Bân nói

Nhìn thấy Hàn Như Liệt ở loại tình huống nguy cấp này còn có thể nhớ được an nguy của hắn, trong lòng Cung Tuấn Bân không khỏi hiện lên ấm áp. Chính mình nhận thức người huynh đệ này đúng là không sai rồi, hắn đã tiếp xúc với không ít người, nhưng huynh đệ tốt như Hàn Như Liệt cũng rất ít khi nhìn thấy.

Huynh đệ của hắn trước kia trong ngày thường cũng đối với hắn rất tốt, nhưng thời điểm nguy hiểm liền căn bản không nhớ rõ sự hiện hữu của hắn, chỉ điểm này thôi, hắn đã quyết định sau này nhất định phải thật lòng đối đãi với đám người Hàn Như Liệt.

Khoảng cách cuồng phong càng ngày càng gần đám người Mộ Chỉ Ly, khi những người ở phía sau không ngừng bị hút vào trong cơn cuồng phong, từng đạo tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gọi ầm ỉ kéo dài không dứt, khi nhìn thấy lực lượng kinh khủng trước mặt, bọn họ rốt cục nhận thức được lực lượng của mình yếu kém đến cỡ nào.

Một mực chạy về phía trước Mộ Dật Thần đột nhiên phát hiện một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ phía sau hắn truyền đến, vốn là chạy về phía trước nhưng cỗ lực lượng này lại kéo hắn ngày càng lui về phía sau.

Một cỗ mãnh liệt bất an ở trong lòng của hắn tràn ngập ra,lúc này hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào, cho dù hắn đem hết toàn lực chạy về phía trước, lại cũng chỉ có thể nhìn thân thể của mình từng chút một lui về phía sau.

Thiên nhi là người đầu tiên phát hiện Mộ Dật Thần khác thường, khi nhìn thấy thân hình Mộ Dật Thần từng chút một lui về phía sau, trong mắt của nàng hiện lên vẻ hoảng sợ, vội nói: “Dật Thần, ngươi làm sao vậy?”


“Ta cũng không biết nữa, thân thể hoàn toàn không điều khiển được!” Mộ Dật Thần bất đắc dĩ lên tiếng nói, khuôn mặt tuấn dật mang theo một tia đau khổ, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên hình ảnh Thiên nhi, trong mắt tràn đầy ý không thể bỏ.

Chẳng lẽ tánh mạng của mình sẽ kết thúc vào hôm nay sao? Hắn không muốn rời đi Thiên nhi, hắn còn chưa thực hiện được lời hứa cùng nàng đi đến cuối con đường.

Đang nhanh chóng chạy trốn Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra một màn này không khỏi dừng bước, trong mắt xẹt qua vẻ thống khổ, nói: “Dật Thần!”

Mộ Dật Thần nhanh chóng buông tay Thiên nhi ra, hắn tuyệt đối không thể liên lụy Thiên nhi, chẳng qua là lên tiếng nói: “Thiên nhi, hãy chiếu cố mình, ta yêu nàng.”

Vừa nói xong, Mộ Dật Thần bị cuồng phong màu đen hút vào! Hai hàng lệ từ trong mắt Thiên nhi chảy ra, nhìn về phương hướng Mộ Dật Thần biến mất, lại nhìn bàn tay mà Mộ Dật Thần nắm lúc trước, không có nửa điểm do dự trực tiếp xông vào cơn gió lốc!

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó Hàn Như Liệt nhẹ gật đầu, chợt hai người cũng theo sát phía sau Thiên nhi xông vào trong cơn lốc màu đen, Cung Tuấn Bân nhìn bốn người trong nháy mắt biến mất, trong mắt xẹt qua tia do dự.

Một khi đi vào thì chỉ có một con đường chết, mình nên rời đi hay là theo chân bọn họ cùng một chỗ?

Nếu như là dĩ vãng mà nói, Cung Tuấn Bân sẽ không do dự, dù sao quan trọng nhất vẫn là tính mạng, nhưng vào giờ khắc này hắn lại do dự, nghĩ tới đoạn thời gian cũng bọn Hàn Như Liệt chung đụng, sau một khắc, Cung Tuấn Bânliền hướng về phía phong bạo màu đen vọt tới.

Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, mọi người kinh ngạc phát hiện phong bạo lại đột nhiên biến mất, mà thành Thiết Thạch vốn là chìm trong bóng tối lại lần nữa được chiếu sáng dưới ánh mặt trời.

Nhiều ngày mọi người chưa từng thấy ánh mặt trời đột nhiên lại xuất hiện ở dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời cũng là cực kỳ không thích ứng, chẳng qua nhìn thành Thiết Thạch khôi phục lại bình thường, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

“Đây là chuyện gì xảy ra? Toàn bộ Hắc Ám chi lực đều biến mất!”

“Hắc Ám chi lực trong không khí đã không còn tồn tại, cuồng phong màu đen lúc trước đến tột cùng là cái gì?”

“Nguy hiểm thật ah, vừa rồi cơn lốc màu đen kia thiếu chút nữa là đến gần ta rồi, may mắn đã biến mất rồi, bằng không thì mạng sống của tiểu tử ta đoán chừng cũng không có.”

Sống sót sau tai nạn, mọi người rối rít cảm khái vận may của mình, Hắc Ám chi lực ở thành Thiết Thạch không giải thích được mạc danh kỳ diệu*(không hiểu một vấn đề gì đó) xuất hiện rồi cũng tự dưng biến mất, nếu mọi người tìm không được nguyên nhân thì cũng chỉ có thể mặc kệ mà thôi.

Trải qua sự tình vừa rồi có người cảm thấy không còn cái gì nữa nên nhanh chóng rời đi, nhưng cũng có người lại không cam lòng tiếp tục ở lại thành Thiết Thạch, nói không chừng còn có biến cố khác xuất hiện.


Đám người Giang Văn Đình đứng ở nơi cơn lốc màu đen biến mất, như có điều suy nghĩ nhìn hết thảy xung quanh, nói:”Cơn lốc này xuất hiện thật là quỷ dị, ngươi nói xem đây có phải là tình cờ không?”

Nghe được câu hỏi của Giang Văn Đình, Sở Mặc buông tay ra:”Vấn đề này ngươi hỏi ta thì ta cũng không biết a, nhưng sự xuất hiện của cuồng phong màu đen này cũng thật là kỳ lạ, mấy đệ tử của ngươi cũng bị hút đi vào rồi, hơn phân nửa là cửu tử nhất sinh*(chín cơ hội chết chỉ có một cơ hội sống ý muốn nói là rất nguy hiểm).”

Kết quả như thế hắn không hy vọng chứng kiến, xem ra một màn lúc trước xảy ra thì khả năng này cũng vô cùng lớn, cho dù hắn không muốn chứng kiến thì cũng không có biện pháp.

Sắc mặt Giang Văn Đình hơi có vẻ phức tạp, nhưng hắn cũng không có phản bác lời nói của Sở Mặc, vì ở trong lòng của hắn cũng nghĩ như vậy, thở dài nói: “Thôi, đây đều là số mệnh, chúng ta trở về đi thôi.”

“Trở về? Ngươi không chuẩn bị tiếp tục ở lại thành Thiết Thạch xem một chút sao? Nói không chừng còn có thể phát sinh biến hóa đấy.”

“Tám chín phần mười chắc là sẽ không rồi, tiếp tục đợi cũng là lãng phí thời gian, nếu như ngươi nguyện ý thì cứ tiếp tục ở lại đây a.” Giang Văn Đình không thèm để ý chút nào nói, sau đó thân hình lại hướng bên ngoài thành Thiết Thạch bay tới.

“Ai, ngươi chờ một chút!” Sở Mặc nhanh chóng đi theo

Thời điểm Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhảy vào trong cơn lốc, Xảo Xảo và Tuấn Tuấn đồng thời cùng mở ra một tầng kết giới bao phủ bọn họ, cùng lúc đó, Mộ Chỉ Ly liền kéo tay của Thiên nhi lại, kéo nàng vào trong vòng kết giới.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến Cung Tuấn Bân lại cũng nhảy vào phong bạo theo bọn họ, phải biết rằng thời gian bọn họ chung đụng bất quá rất ngắn ngủn, khoảng cách tánh mạng tương giao còn rất lớn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại làm như vậy, ai có thể không kinh ngạc?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cách làm này của Cung Tuấn Bân cũng đã lấy được sự tín nhiệm của bọn hắn, bất luận vị trí lúc trước của Cung Tuấn Bân ở trong lòng bọn họ có là gì đi nữa, thì hiện tại bọn họ cũng thật lòng đón nhận hắn!

Còn hai người Hàn Như Liệt và Cung Tuấn Bân thì đứng ở bên trong vòng kết giới của Tuấn Tuấn, cơn lốc màu đen cuồng bạo mãnh liệt như đè ép vòng kết giới xuống, thế cho nên đám người Hàn Như Liệt đang lo lắng không biết vòng kết giới này có làm bọn họ nổ tung hay không.

Ngoài dự liệu của bọn họ, mặc dù vòng kết giới đã biến dạng, nhưng lại không có bể tan tành, dần dần mọi người cũng yên lòng. Về phần những khác khi bị hút vào do không có vòng kết giới bảo hộ, đã sớm hóa thành một bãi máu, hài cốt không còn.

Tầm mắt Thiên nhi chăm chú nhìn về phương hướng Mộ Dật Thần biến mất, lúc nàng tiến vào thì thân ảnh Mộ Dật Thần đã biến mất căn bản không tìm thấy được. Khóe miệng đã bị nàng cắn ra máu , bàn tay bởi vì nắm chặt mà để lại từng đạo vết máu, nhưng nàng không cách nào phát hiện.

Trong lúc mơ hồ, mọi người cảm thấy bọn họ cũng không phải bất động, mà là đang vận động không đứt, chính là cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì ai cũng không biết được.

Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ bả vai Thiên nhi nói: “Dật Thần nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Nghe lời nói của Mộ Chỉ Ly, Thiên nhi giống như tìm được một chỗ dựa tinh thần, kiên định gật đầu, Dật Thần nhất định sẽ không có chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận