Y Thủ Che Thiên

Mộ Chỉ Ly không quan tâm đến Mạc Linh San, hướng về phía dược điền đi tới.

Thấy Mộ Chỉ Ly cứ như vậy mà rời đi, Mạc Linh San tức điên lên, hét to:

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại không để ý tới lời nói của Mạc Linh San. Không biết là vị thiên kim tiểu thư này từ đâu tới mà tính nết tiểu thư lại hiện ra không thể nghi ngờ gì nữa. Sau khi tiếp xúc thế này thì Mộ Chỉ Ly cũng có thể nhìn ra được tính nết của Mạc Linh San.

Tuy là cô ta rất kiêu ngạo nhưng từ đôi mắt cô ta lại có thể nhìn ra được nàng là một người đơn giản, cho nên thái độ hoặc là lời nói của nàng là do người khác nói mà bị ảnh hưởng. Nhưng mà ở Thiên Âm Môn của Chủ thế giới lại còn có một người ngây thơ như vậy thì thực sự là hiếm thấy.

Loại người nói mà không để bụng này, nói cho dễ nghe thì là ngây thơ, nói khó nghe một chút thì chính là ngu xuẩn! Mộ Chỉ Ly nàng cũng không có thời gian an nhàn thoải mái để làm cho nàng ta biết được thế nào là thói đời cay nghiệt.

Mạc Linh San kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Ở tại Bách Thảo viên này chưa từng có một ai dám không nể mặt cô, không biết Mộ Chỉ Ly này rốt cuộc là có biết cô là ai hay không?

Lúc Mộ Chỉ Ly đi tới dược điền thì bất ngờ phát hiện Tử Di cũng đã ở dược điền, nàng ta còn đang vẫy tay cười với nàng nữa chứ! Trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt ra sự dao động, nhưng sắc mặt lại rất hờ hững, giống như chưa thấy dáng vẻ tươi cười của Tử Di vậy.

- Chỉ Ly, hôm nay tỷ tới đây hơi trễ đấy, muội chờ tỷ cũng được một lúc lâu rồi.

Tử Di cười nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói:

- Muội tới đây làm gì?

- Muội tới giúp tỷ mà, một mình tỷ chăm sóc cả dược điền này sẽ rất buồn chán đó, dù sao thì muội cũng không bận mà.

Tử Di nói chuyện dĩ nhiên.

- Tỷ chỉ cần chăm sóc một mảnh dược điền mà thôi, so với muội mà nói thì tỷ cũng không bận rộn lắm đâu.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói. Ở trong viện Lưu Ly này thì chỉ có một mình nàng là phải chăm sóc một mảnh dược điền, còn những người khác thì ít nhất cũng cần phải chăm sóc tới hai mảnh dược điền, cho nên nàng mới chính là người thư thả nhất trong viện Lưu Ly.


Khóe miệng Tử Di lau ra một nụ cười tươi tắn, xinh đẹp tựa như hoa tử la lan vậy, nói:

- Muội cũng chỉ cần chăm sóc hai mảnh dược điền mà thôi, Trầm Hướng Thiên đang giúp muội một tay nữa nên tỷ không cần lo lắng.

Nghe Tử Di nói, Mộ Chỉ Ly cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lo chăm sóc dược thảo. Tử Di có thể tùy thích giúp hay không giúp, dù sao thì nàng cũng biết rõ là dù có muốn đuổi Tử Di đi thì Tử Di cũng sẽ không đi. Nàng cũng không muốn nổi giận, làm mọi chuyện ầm ĩ cả lên, cứ để xem thử xem rốt cuộc mục đích của Tử Di là gì.

Lúc hai người đang chăm sóc dược điền, Mạc Linh San lại xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, tức giận nhìn Mộ Chỉ Ly đang khom người chăm sóc dược điền, nói:

- Này, ta còn chưa nói xong, ai cho cô rời đi?

Mộ Chỉ Ly hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt bình thản, khóe miệng lau ra một nụ cười như có như không.

- Thế nào? Chẳng lẽ cô cũng muốn giúp ta chăm sóc dược điền?

- Ta mới không có cái suy nghĩ muốn giúp cô chăm sóc dược điền. Rốt cuộc thì cô có khả năng trồng hoa vi thảo hay không?

Mạc Linh San lên tiếng hỏi. Nếu không phải bà bà bắt nàng tới thì nàng tuyệt đối sẽ không tới. Nói chuyện với Mộ Chỉ Ly này thực sự là rất khó khăn.

- Ta nói rồi. Ta sẽ trồng, nhưng cũng không muốn trồng. Mặc dù ta không biết cô là người của viện nào, nhưng nếu như cô không có khả năng ra lệnh cho ta thì ta sẽ coi như không có gì cả. Ta chỉ làm những gì thuộc về bổn phận của ta mà thôi, đối với những chuyện khác, không có hứng thú.

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói. Mấy loại chuyện không liên quan đến mình, nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Nhìn dáng vẻ hờ hững của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San cảm thấy cơn tức của mình dâng lên tới não, nàng ta dựa vào cái gì mà có vẻ mặt này với cô chứ? Thực sự đáng ghét mà! Nghĩ tới đây, Mạc Linh San không nhịn được rút thanh Bội Kiếm bên hông ra, thiên lực trong cơ thể dũng xuất trong nháy mắt, trường kiếm bất ngờ đánh úp về phía Mộ Chỉ Ly.

Cảm nhận được kiếm khí bén nhọn, đáy mắt Mộ Chỉ Ly lau vụt ra âm hàn, thân pháp lúc ẩn lúc hiện khẽ động, cả người liền biến mất tại chỗ.

Một kiếm của Mạc Linh San hung hăng đâm vào lồng ngực Mộ Chỉ Ly, trong tích tắc đáy mắt không khỏi hiện lên sự kinh ngạc. Cô vốn muốn dạy dỗ Mộ Chỉ Ly một chút nhưng lại không ngờ rằng nàng ta lại không tránh khỏi một kiếm của nàng. Trong lúc nhất thời, trong lòng cảm thấy rất hốt hoảng.

Một giây sau, Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến mất ngay trước mặt cô, một giây sau lại có một cánh tay khác bóp lấy cổ nàng, còn có cả lời nói lạnh như băng truyền vào tai nàng:


- Nếu như ngươi không muốn chết, ta khuyên ngươi bây giờ hãy cút khỏi đây ngay, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!

Mạc Linh San chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trán không ngừng rin ra mồ hôi lạnh, Mộ Chỉ Ly thực sự quá kinh khủng. Cô còn chưa phát hiện ra được chuyện gì xảy ra thì nàng ta đã xuất hiện sau lưng nàng, thân pháp kiêm chức này thực sự quá kinh khủng.

Không riêng gì Mạc Linh San, ngay cả Tử Di đứng bên cạnh cũng thấy được cảnh này, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi tột độ. Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua Mộ Chỉ Ly động thủ, không ngờ vừa động thủ lại mạnh mẽ như thế!

Cô cũng tuyệt đối không biết làm sao mà Mộ Chỉ Ly lại biến mất được!

Thực lực của Mạc Linh San cũng không tệ, không ngờ vừa đối mặt liền bị Mộ Chỉ Ly chế trụ. Quả thực, lần Vô Tận thí luyện này chiêu mộ được rất nhiều đệ tử có thực lực rất mạnh.

- Hừ, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!

Mạc Linh San không phục, nói tiếp:

- Giết ta, ngươi cũng không thể nào có kết cục tốt.

Ở Bách Thảo viên, chưa từng có người nào dám đối xử với nàng như vậy, hành động như vậy cùng với việc tự đâm đầu vào chỗ chết là không khác gì cả.

Mộ Chỉ Ly cong môi lau ra một nụ cười lạnh lùng đáng sợ, trong con ngươi có hơi hiện lên một chút ý tứ nguy hiểm:

- Ngươi thật sự cho là ta không dám? Cho dù kết quả của ta thế nào thì trước lúc này, ngươi cũng sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Nàng cũng không phải là cố ý hù dọa gì cả, từ trước tới nay chỉ có người khác lo lắng nàng sẽ giết họ, vẫn chưa có người nào dám uy hiếp nàng không dám giết người. Ở trong quan niệm của nàng, tuyệt đối không có dám hay không, chỉ có muốn hay không mà thôi.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói rất nghiêm túc, không giống như đùa giỡn, Mạc Linh San có chút luống cuống. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với cô gái này chứ, vậy mà nàng ta lại không để ý chút nào đến thân phận của cô, lẽ nào nàng ta thực sự không lo lắng sao?

Đúng lúc này, một giọng nói già nua bất ngờ truyền tới tai ba người:

- Tiểu cô nương thu tay lại đi, là ta sai khiến nó tới, là do Linh San đắc tội với cô trước, nhưng không biết là lần này ngươi có nể mặt của lão già cổ hủ này mà tha lỗi cho nó hay không?


Tinh thần Mộ Chỉ Ly chấn động, trong mắt hiện lên sự dao động nồng nặc. Người bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng chính là lão bà bà mà hôm qua đã thấy qua, nhưng hôm qua nàng lại tuyệt nhiên không có cảm giác được là thực lực của lão bà bà lại mạnh mẽ như vậy.

Tuy rằng miệng bà bà nói nàng bỏ qua cho Linh San nhưng trước đó đã phong tỏa toàn thân của nàng rồi, cản bản là nàng không thể động đậy. Nàng không hoài nghi chút nào nữa, chỉ cần lão bà bà trước mặt muốn giết nàng, thì đó quả thực là một chuyện quá đơn giản.

Nhưng mà cho dù là như vậy thì nàng cũng không lo lắng. Bởi vì nàng còn có con ái chủ bài mà người khác không có, lúc chém chết nàng thì nàng có thể đi vào trong trụ sở bí mật, nàng cũng không tin là lão bà bà này lại có thể đi vào trụ sở bí mật để tìm nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Mộ Chỉ Ly hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn là buông lỏng cánh tay đang bóp cổ Mạc Linh Linh rồi quay lại nhìn về phía lão bà bà.

- Không biết các hạ là … ?

Mộ Chỉ Ly hỏi rất đúng mực, nhìn thẳng vào trong mắt Cổ Ngữ Dung mà không có chút sợ hãi.

Thấy biểu hiện của Mộ Chỉ Ly, Cổ Ngữ Dung cũng khiếp sợ trước sự can đảm của nàng. Trước một màn kinh sợ thế này thì chỉ có hai người bọn họ có thể hiểu được, đổi thành người bình thường thì đã sớm kinh sợ vì sợ bà bà trách tội bọn họ, còn cô bé trước mặt thì lại không có chút lo lắng gì.

Thật ra thì nàng ta là con nghé mới sanh không biết sợ cọp hay là vẫn còn có con át chủ bài chưa lật ra? Theo bà ta, loại khả năng thứ hai sẽ cao hơn ...

- Ta tên là Cổ Ngữ Dung, rất nhiều người ở Bách Thảo viên gọi ta là Cổ Lão Thái. Nhưng mà sợ là bây giờ người trong Bách thảo viên biết ta không còn nhiều nữa.

Bà bà bế quan đã rất nhiều năm, nhưng mà phần lớn những người tu luyện trong viện Lưu Ly lại không tới mười mấy năm thì hiển nhiên sẽ không biết được tên tuổi của bà bà rồi.

Không nghi ngờ chút nào nữa, dĩ nhiên Mộ Chỉ Ly cũng không biết. Có hơi hành lễ một chút, trong giọng nói cũng có phần cung kính, nói:

- Gặp Cổ lão thái đây, không biết là bà bà tìm ta có chuyện gì không?

Tùy là Cổ Ngữ Dung cũng không có nói ra thân phận của bà nhưng Mộ Chỉ Ly cũng tự biết là thân phận của bà bà không hề đơn giản, nếu không thì tính tình Mạc Linh San cũng không có kiêu căng, ngạo mạn như vậy. Không có thực lực mạnh thì tuyệt nhiên không thể nào làm được điều này, nhưng mà bà bà tìm nàng có mục đích gì thì thật khó nói.

Thấy được sự cảnh giác trong mắt Mộ Chỉ Ly, Cổ Ngữ Dung cười nhạt:

- Ta đối với ngươi cũng không có dụng ý xấu, nhưng mà nghe nói ngươi đối với kỹ thuật trồng trọt rất có nghiên cứu. Nhiều năm qua ta đã tìm không ít người trồng hoa vi thảo nhưng cũng không cách nào thành công được cả, cho nên muốn hỏi ngươi thử xem có thể trồng được hay không mà thôi.

Lúc này, Mạc Linh San cũng lập tức giãy giụa ra khỏi sự khống chế của Mộ Chỉ Ly, chạy ngay tới bên cạnh Cổ Ngữ Dung, miệng lẩm bẩm:

- Bà bà, vừa rồi cô ta nhất định muốn giết con!


Cổ Ngữ Dung liếc Mạc Linh San một cái, nói:

- Nếu không phải do con động thủ trước thì nàng ấy cũng sẽ không làm như vậy. Lỗi của con, con còn nói người khác không phải hay sao? Ta dạy con như thế này hả?

Thấy vẻ mặt Cổ Ngữ Dung nghiêm túc, Mạc Linh San rụt đầu lại. Cô vẫn luôn biết bà bà rất thương cô, nhưng lúc bà bà tức giận thì đó cũng không phải chuyện giỡn. Nàng cũng rất lo lắng là bà bà sẽ tức giận.

- Đứa nhỏ Linh San này thật ra rất đơn thuần, rất dễ dàng bị người khác lừa gạt. Cô nương hãy nể mặt lão già cổ hủ này mà đừng so đo với nó nữa!

Cổ Ngữ Dung nói chậm rãi, nhẹ nhàng, ánh mắt hiền hòa nhìn Mộ Chỉ Ly.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:

- Nếu tiền bối đã nói như vậy thì ta hiển nhiên sẽ không thù hằn gì nữa.

Mạc Linh San đúng là rất vô lễ, nhưng nàng cũng không có để bụng làm gì.

- Không biết là ngươi có trồng hoa vi thảo được không?

Cổ Ngữ Dung hỏi lại lần nữa. Những năm gần đây bà bà rất voi trọng hoa vi thảo, nếu như có thể trồng được hoa vi thảo để luyện chế đan dược bà bà cần thì vấn đề của những năm gần đây sẽ được giải quyết rồi.

Mộ Chỉ Ly cũng nhìn thấy được sự trông đợi trong mắt Cổ Ngữ Dung, chậm rãi nói:

- Ta biết cách trồng hoa vi thảo, nhưng ta lại chưa từng trồng qua, có điều tôi nghĩ, hẳn là có một vấn đề quan trọng nào đó sao?

Trong mắt Cổ Ngữ Dung hiện lên vẻ vui mừng, vui vẻ nói:

- Nói thế có thật không? Vậy lão già cổ hũ ta phải làm phiền tiểu cô nương trồng giúp ta một phen rồi, không biết có được hay không?

Mộ Chỉ Ly có hơi nhíu mày, nhìn Cổ Ngữ Dung nói:

- Ta có lợi ích gì sao?

- Bà bà để cho ngươi làm giúp chuyện thì đã là phúc khí của ngươi rồi, còn dám đòi hỏi hay sao?

Mạc Linh Sang cao giọng hơn mấy phần, có vẻ không tin tưởng mà hỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận