Y Tiên Thiểu

Trúc Vấn Quân thành khẩn nói:

- Nhưng mà mỗi lần tiên sinh nếm thử, đều giúp ta có cảm ngộ mới, tuy ta không hiểu vì sao tiên sinh làm như vậy, nhưng mà mơ hồ nhìn ra một chút môn đạo, tiên sinh dường như muốn cải biến ý chí của linh thảo, khiến chúng nó làm chút chuyện vì ngươi. Tuy tiên sinh thất bại, nhưng mà ta đúng là cảm thấy ý chí của chúng bị ngươi ảnh hưởng.

- Chỉ ảnh hưởng là không đủ.

Tùy Qua nói:

- Ta đangđang tìm hiểu kết cỏ thành đan thuật, mục tiêu là khiến những linh thảo này kết thành đan dược. Bởi vậy ta không chỉ muốn ảnh hưởng ý chí của chúng, mà là muốn khiến chúng nó hoàn thành yêu cầu của ta.

- Kết cỏ thành đan? Có pháp thuật thần kỳ như vậy sao?

Trúc Vấn Quân lấy làm kỳ.

- Đương nhiên.

Tùy Qua nói:

- Kỳ thật cái này ta cũng không có bao nhiêu hiểu biết. Cho dù là dược vật, linh dược hay đan dược, tất cả đều lấy cỏ cây làm căn bản, cho nên kết cỏ thành đan không phải là không có khả năng. Nhưng mà như lúc trước nói, muốn hoàn toàn cải biến ý chí của linh thảo, làm cho chúng chế tạo đan dược cho ta, thật sự là rất khó.

- Tiên sinh nói lời này thật sâu xa, cỏ cây cũng có ý chí, nếu muốn chúng nó cải biến ý chí, cho chúng ta sử dụng, xác thực không phải một chuyện dễ dàng. Nhưng mà ta thấy tiên sinh đã ở biên giới thành công, dường như chỉ cần tiến thêm một bước là thành công.

Trúc Vấn Quân nói.


- Đúng, đã tiếp cận biên giới thành công. Ta dùng Ất Mộc Thần Châm chi thuật cộng thêm uy áp của Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp uy áp và tinh thần lực của bản thân, đã có thể ảnh hưởng ý chí của chúng, làm cho chúng làm theo lời ta. Nhưng mà loại trạng thái này không thể ổn định cũng không thể tiếp tục, cho nên căn bản không cách nào kết thành đan dược.

- Đúng, ta cũng cảm giác được điểm này.

Trúc Vấn Quân thử nói:

- Ta cho rằng, vấn đề ở chỗ tu vị tinh thần lực của tiên sinh, còn chưa đủ khiến cỏ cây cải biến ý chí hoàn toàn. Ảnh hưởng là một sự việc, cải biến là việc khác.

Nhìn Tùy Qua không nói chuyện, Trúc Vấn Quân còn nói:

- Tiên sinh, nếu như ta nói sai, xin hãy tha lỗi.

- Úc, không phải.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ngươi nói không sai, vấn đề chính là tu vị cảnh giới của ta không đủ, nếu như đến Nguyên Anh kỳ, ta có thể làm được điểm này. Nhưng mà trước mắt, ta chỉ là Kết Đan sơ kỳ, kém nhau quá lớn, thật là lòng có dư mà lực chưa đủ.

- Tiên sinh khiêm tốn.

Trúc Vấn Quân nói:

- Tiên sinh dùng tu vị Kết Đan sơ kỳ có thể chém giết Kết Đan hậu kỳ, đã là kinh thế hãi tục. Cho dù so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chưa hẳn kém bao nhiêu, nếu không dùng khôn khéo của tiên sinh sẽ không đi thử làm kết cỏ thành đan thuật, tiên sinh rõ ràng cảm thấy mình ít nhất có ba thành nắm chắc.

- Còn nói ta khôn khéo, ngươi mới thật sự khôn khéo.

Tùy Qua nói:

- Đúng, ta tự nhận còn kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ một bước ngắn. Nhưng mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ so sánh với tu sĩ Kết Đan Kỳ là nhiều ra một cái nguyên anh, tinh thần lực cũng ngưng tụ thành thực chất, điểm này ta không làm được, bởi vậy mới không cách nào thực hiện kết cỏ thành đan thuật.

- Tiên sinh, nếu cầu bên trong không làm được, sao không cầu bên ngoài?

Trúc Vấn Quân nói lời này đầy thâm ý, Tùy Qua ngẫm lại, hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp nào?

- Ta cũng chỉ là linh cơ khẽ động mà thôi.


Trúc Vấn Quân nói:

- Nếu như muốn trạng thái này ổn định và bền bỉ, trận pháp là một lựa chọn không tệ.

- Ồ, đúng là như thế!

Ánh mắt Tùy Qua sáng ngời, nói:

- Ta đúng là quên, ngươi có thiên phú trận pháp a. Tu vị cảnh giới của ta tiếp cận yêu cầu kết cỏ thành đan, nếu có trận pháp hiệp trợ, tỷ lệ thành công sẽ tăng nhiều. Nhưng mà trận pháp nào hữu hiệu, không biết ngươi có biết trận pháp nào hữu dụng với kết cỏ thành đan không?

Trúc Vấn Quân vốn lắc đầu, sau đó tự tin nói:

- Trận pháp một đường, nhớ kỹ các loại trận đồ là yêu cầu cơ bản, nhưng mà điểm mấu chốt nhất là vận dụng. Trận pháp là chết, người bày trận lại sống. Chỉ cần biết nguyên lý trận pháp cơ bản là có thể căn cứ ý đồ bày trận, bày trận linh hoạt. Kỳ thật ta thật sự không thích những cổ trận đồ quá phức tạp kia.

Trúc Vấn Quân nói lời này thì nhẹ nhõm, nhưng lại khiến Tùy Qua lau mắt mà nhìn.

Biết rõ nguyên lý cơ bản của trận pháp, ý đồ bày trận, bày trận linh hoạt. Muốn đạt tới cảnh giới này nói thì đơn giản, nhưng mà nếu như không phải trận pháp tông sư, ai có bổn sự bày trận linh hoạt đây?

Bày trận cùng luyện đan là hai chuyện chẳng có gì khác nhau.

Luyện đan cần đan phương. Bày trận cần trận đồ. Nếu đan phương luyện đan có vấn đề, chẳng những không cách nào luyện thành đan dược, thậm chí còn khiến lò đan và đan dược nổ tung, trong lịch sử có không ít tu sĩ luyện đan bị nổ chết. Chỉ có đan đại sư chân chính mới có thể cải biến đan phương, thậm chí là luyện chế đan dược hoàn toàn mới; bày trận cũng là như thế, nếu như không có hiểu trận pháp sáu sắc, ai dám nói có thể bày trận linh hoạt?

Từ hồ lô vẽ hồ lô và sáng tạo cái mới, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Nhưng Trúc Vấn Quân đã có tin tưởng này, đương nhiên Tùy Qua càng cao hứng, không thể ngờ thu một "Chuẩn đệ tử ", vậy mà nhặt được bảo. Trúc Vấn Quân có tạo nghệ trận pháp cao như thế, đúng là đáng quý.

Vì vậy Tùy Qua cẩn thận đem nguyên lý kết cỏ thành đan thuật và nan đề nói cho Trúc Vấn Quân nghe.


Suy tư một phen, Trúc Vấn Quân nói:

- Xem ra chúng ta cần bố trí trận pháp tăng cường tinh thần ý chí của tiên sinh lên, khiến cho tinh thần lực của tiên sinh càng ngưng thực. Mặt khác, ta cảm thấy tiên sinh không cần ảnh hưởng cùng khống chế ý chí mỗi một gốc linh thảo, kỳ thật... Nói như thế nào đây, nêu ví dụ tử a, tiên sinh có lẽ nhìn thấy thực vật ký sinh rồi, có chút thực vật ký sinh tồn tại, chúng cũng không phải là khống chế cả gốc thực vật, chỉ cần khống chế một bộ phận thực vật...

- Có đạo lý! Có kiến giải!

Tùy Qua nhịn không được khen một tiếng, không nói đến Trúc Vấn Quân nói lúc trước thế nào, chỉ cần lời đằng sau đã khiến Tùy Qua có một cảm giác hiểu ra.

Đã không cần khống chế cùng ảnh hưởng ý chí cả gốc linh thảo, vì sao không bằng giống như thực vật ký sinh, chỉ khống chế cùng ảnh hưởng một bộ phận của ký chủ, song phương tạm thời đạt thành trạng thái yêu cầu.

- Ngươi nghĩ như thế nào đây?

Tùy Qua nhịn không được hỏi một câu.

- Trận pháp như binh pháp, công thành đoạt đất, nếu không phải có thể nhất cổ tác khí công hãm thành trì, thường thường lúc vây thành sẽ lưu lại lỗ hổng, lưu lại một chút sinh cơ, cho bên thủ thành cơ hội phá vây. Nếu không tướng sĩ thủ thành thề chết thủ thành, vậy càng không dễ dàng đoạt thành trì.

Trúc Vấn Quân nói:

- Nhưng mà, binh pháp trận pháp đều là thiên địa tự nhiên, những thực vật trong tự nhiên cũng đã sớm diễn dịch ra rồi.

- Như thế rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận