Y Tiên Thiểu

Nhìn thấy Tùy Qua quay lại, Tông Duệ cảm thấy tò mò, nhưng vẫn chủ động đón chào, cười hỏi:

- Sao vậy, Tùy tiên sinh dự tính tiếp tục lưu lại khách sạn của chúng tôi vài ngày sao? Có phải đã trúng ý thị nữ xinh xắn nào của chúng tôi đây?

- Thị nữ nơi này thật không sai, nhưng hiện tại ta không có tâm tư đó.

Tùy Qua dứt khoát:

- Ta tới lĩnh thưởng.

- Lĩnh thưởng?

Tông Duệ cười ha ha:

- Tùy tiên sinh lại xem chút huyền thưởng kia vào trong mắt?

- Dù muỗi có nhỏ cũng là thịt ah.

Tùy Qua đáp:

- Huống chi lần này bản nhân xử lý chính là một đạo sĩ nguyên anh kỳ, huyền thưởng hình như là mấy chục vạn Tinh Nguyên Đan đi.

Nguyên anh kỳ?

Nguyên anh kỳ!


Tông Duệ cảm thấy đầu óc của mình phản ứng không kịp! Tùy Qua lại thủ tiêu một đạo sĩ nguyên anh kỳ? Điều này sao có thể? Lão quái vật nguyên anh kỳ cũng không phải dễ dàng đối phó như thế, cho dù Tùy Qua có một người hầu nguyên anh kỳ hiệp trợ, cũng khẳng định không khả năng làm được. Nhưng nghe ngữ khí của Tùy Qua, không giống như đang nói đùa.

- Xin hỏi Tùy tiên sinh đã giết ai?

Tông Duệ cố gắng trấn định hỏi:

- Xác nhận thân phận một chút mới biết được huyền thưởng là bao nhiêu đâu.

- Vương Ngạn Tiên.

Tùy Qua cười đáp:

- Có cần cho ngươi xem chứng minh?

Vốn đi tới Huyền Mệnh khách sạn lĩnh thưởng kỳ thật rất đơn giản, có vật chứng minh cũng được, không có cũng không sao, chỉ cần báo ra danh tự là được. Bởi vì so đấu giữa người tu hành rất có thể sẽ làm mục tiêu bị hồn phách mai một, có thể không lưu được chứng cớ gì. Dưới loại tình huống này, chỉ cần báo ra tên tuổi người bị giết là có thể lấy được huyền thưởng.

Nếu không có chứng minh, rất có thể xuất hiện tình huống giả mạo lĩnh thưởng. Nhưng trên thực tế loại tình huống này cũng rất ít, bởi vì một khi Huyền Mệnh khách sạn phát hiện có người giả mạo, tỷ như mục tiêu huyền thưởng chưa chết, như vậy người giả mạo sẽ biến thành đối tượng bị Huyền Mệnh khách sạn đuổi giết, thậm chí sẽ bị tuyên bố Huyền Mệnh Trạng, đem người giả mạo giết chết mới thôi.

- Chứng minh…ngô, có chứng minh đương nhiên rất tốt.

Tông Duệ hi vọng nhìn thấy vật chứng minh, không phải hắn luyến tiếc huyền thưởng, mà là hắn thật sự khó thể tin Tùy Qua có thể giết chết Vương Ngạn Tiên. Nhắc tới Vương Ngạn Tiên là nhân vật lợi hại trong tu hành giới, Tông Duệ từng nghe nói qua người này, trong những đạo sĩ nguyên anh sơ kỳ người này hung danh hiển hách.

- Âm Dương Xích của Vương Ngạn Tiên, Tông đạo hữu hẳn có nghe nói qua đi?

Tùy Qua lấy Âm Dương Xích cầm ra.

Âm Dương Xích tuy chỉ là một kiện tuyệt phẩm bảo khí, nhưng ngay cả Tùy Qua cũng trúng chiêu, có thể xem là một bảo vật không tệ.

Nhìn thấy Âm Dương Xích của Vương Ngạn Tiên, Tông Duệ cơ hồ có thể khẳng định lời nói của Tùy Qua là sự thật. Âm Dương Xích là pháp bảo thành danh của Vương Ngạn Tiên, cũng là bổn mạng pháp bảo của hắn, một đạo sĩ nguyên anh kỳ đánh mất bổn mạng pháp bảo, lực phòng ngự của nguyên anh cũng giảm đi, hậu quả thế nào có thể nghĩ.

- Tùy tiên sinh thật sự là chân nhân bất lộ tướng!

Tông Duệ cảm thán một tiếng, nghiêm túc nói:

- Vương Ngạn Tiên đích thật có người huyền mạng, nhưng huyền thưởng không cao, khấu trừ phí tổn Tùy tiên sinh có thể lấy năm mươi ba vạn Tinh Nguyên Đan.

Tông Duệ thật sự cảm thấy có chút khó mở miệng, bởi vì hắn là phòng thu chi tiên sinh của Huyền Mệnh khách sạn, Tông Duệ biết rõ giá cả Tùy Qua huyền mạng Nam Cung thế gia là danh tác bậc nào, kết đan kỳ của Nam Cung thế gia còn giá trị trăm vạn Tinh Nguyên Đan, nguyên anh kỳ là ngàn vạn Tinh Nguyên Đan. Mà Vương Ngạn Tiên còn là nhân vật lợi hại, nhưng lại chỉ giá trị hơn năm mươi vạn Tinh Nguyên Đan, thật sự là rất khó xem.

Nhưng Tùy Qua lại không nghĩ nhiều như thế, vui vẻ nhận huyền thưởng, còn cười nói:

- Thật sự không nghĩ tới giá trị của Vương Ngạn Tiên thấp như vậy. Nhưng không sao, dù gì cũng là lần đầu tiên ta lĩnh thưởng ở đây. Đúng rồi, còn có một việc ta không biết có nên nói hay không, nhưng ta xem Tông đạo hữu là bằng hữu…

Tùy Qua lộ bộ dạng có chút khó xử.

Tông Duệ biết lời của Tùy Qua có thể quan hệ với Huyền Mệnh khách sạn, vì vậy vội vàng nói:


- Nếu Tùy tiên sinh đã xem ta là bằng hữu, xin mời không cần băn khoăn, cứ nói đừng ngại.

- Nếu Tông đạo hữu đã nói như thế, ta cứ nói thẳng đi. Hình như ta cảm thấy được nhị đương gia của quý điếm có chút ý kiến đối với ta đâu.

Tùy Qua vẫn chưa nói rõ, có một số việc điểm đến liền dừng. Tông Duệ là người thông minh, hẳn là hiểu được ý tứ của hắn.

Quả nhiên Tông Duệ cũng không hỏi nhiều, nhíu mày nói:

- Tùy tiên sinh không cần ưu tâm, Hắc nhị đương gia cũng không thể đại biểu cho Huyền Mệnh khách sạn chúng ta, huống hồ Tùy tiên sinh là khách quý của bổn điếm, ta nghĩ hắn phải hiểu biết đại cục, trong đó nếu có hiểu lầm, ta sẽ tận lực hóa giải, hi vọng đừng ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa chúng ta.

- Ngô…ta tin tưởng Tông đạo hữu biết nên làm sao, một khi đã như vậy, xin cáo từ.

Tùy Qua nói xong bay lên không rời đi.

Sau khi Tùy Qua rời khỏi, Tông Duệ lập tức đi tìm Hắc Thập Bát.

- Hắc lão nhị, nghe nói ngươi cùng Tùy Qua có chút ân oán cá nhân?

Tông Duệ trực tiếp hỏi.

Hắc Thập Bát gật đầu, sau đó nói:

- Yên tâm, ta biết ngươi đang lo lắng việc gì, nhưng ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy việc công làm việc tư, làm ra chuyện tổn hại sinh ý của Huyền Mệnh khách sạn.

- Lão nhị, ngươi là người của Huyền Mệnh khách sạn, chuyện ngươi làm sao có thể không quan hệ tới bổn điếm? Dù thật sự không quan hệ, người ta cũng tính lên đầu của ngươi.

Tông Duệ thở dài:

- Tùy tiên sinh là khách nhân hào phú của chúng ta, hiện tại sinh ý của chúng ta thật khó khăn, một hào phú như vậy ngươi đừng nên đắc tội.

- Lão tam, ngươi đang giáo huấn ta?


Hắc Thập Bát hừ lạnh:

- Ta biết ngươi cùng tiểu tử kia trao đổi không ít Tinh Nguyên Đan, từ giữa mưu lợi bất chính không ít. Việc này ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở…

- Lão nhị! Ngươi đây là ý gì!

Tông Duệ có chút khó chịu nói:

- Đúng vậy, thật sự ta có trao đổi đan dược với Tùy Qua, nhưng đều là tài sản riêng, không tổn hại lợi ích của khách sạn. Loại chuyện này cho dù đứng trước mặt lão đại, ta cũng không thẹn với lương tâm. Lão nhị, ta chỉ có hảo tâm nhắc nhở ngươi, không nghĩ tới ngươi lại nghĩ như thế!

- Sao, ngươi thật muốn giáo huấn ta?

Hắc Thập Bát cười lạnh:

- Tuy rằng tu vi của ngươi thăng lên kết đan hậu kỳ, nhưng chỉ là đi trước một bước mà thôi, sớm hay muộn ta sẽ vượt qua. Huống hồ ở trong khách sạn ta vẫn là lão nhị, tới khi nào đến phiên ngươi giáo huấn ta!

- Ngươi…Hắc lão nhị, ngươi vì một người chết lại trở mặt với ta! Mệt cho ta còn có lòng tốt nhắc nhở ngươi, hi vọng ngươi đừng đi trêu chọc Tùy Qua, miễn đưa tới phiền phức đâu…

- Phiền phức, ngươi sợ ta hủy đi chỗ tốt của ngươi ah?

Hắc Thập Bát khinh thường ngắt lời Tông Duệ.

- Câm mồm!

Một thanh âm uy nghiêm bá đạo vang lên, sau đó một thân ảnh xuất hiện trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận