Y Tiên Thiểu

Tùy Qua nói:

- Hãng dược Tam gia là vòng tiền đám người Dương Sâm làm ra. Tang lão đại, không nói ngươi cũng biết.

- Ta dĩ nhiên biết.

- Nhưng hiện tại, quan trọng nhất là khống chế tình hình bệnh dịch, đây không chỉ là ý của ta, cũng là ý tứ của những đại lão Bắc Kinh. Chỉ cần có thể khống chế tình hình bệnh dịch, bọn họ sẽ không quản những dược vật này từ đâu tới, cũng sẽ không quản có người kiếm bao nhiêu tiền trong vụ này, ngươi hiểu chứ?

- Ta dĩ nhiên hiểu.

Trong lòng Tùy Qua thật ra hoài nghi vị “cứu tinh” này xuất hiện căn bản có người cố ý an bài, chuyện quá trùng hợp, đây là chuyện rất rõ ràng.

Dĩ nhiên, Tùy Qua còn chưa có chứng cứ chính xác có thể chứng minh chuyện này do đám người Dương Sâm làm ra, nhưng nếu quả thật là bọn họ làm, vậy quả thực chính là táng tận thiên lương tới cực điểm. Nhưng, phân tích từ góc độ ích lợi, ngón này của đám người Dương Sâm cũng vô cùng lợi hại. Bởi vì loại chuyện bệnh dịch quy mô lớn này, bản thân có thể được truyền thông toàn thế giới chú ý, ai có thể trở thành “chúa cứu thế” trong chuyện này , đều sẽ nhận được chú ý của truyền thông toàn thế giới, hơn nữa có thể được chính phủ đặt hàng mua số lượng lớn.

Hơn nữa, người thao túng chuyện này, thủ đoạn cũng rất cao minh, bọn họ là thông qua một vị bác sĩ trẻ tuổi không lai lịch tới tuyên bố chuyện này. Hơn nữa, dược vật ức chế dịch bệnh đến từ ba hãng dược, nói như vậy, dấu vết thao túng cũng giảm bớt rất nhiều.

Chẳng qua, Tùy Qua tin tưởng dự cảm của mình không sai. Cho nên, hắn tìm Tang Thiên, chính là hi vọng Tang Thiên có thể ngăn cản tổ chức y tế đặt hàng số lượng lớn, bài trừ âm mưu của đối phương, không để cho đám người táng tận thiên lương này được như ý.

Tang Thiên suy tư chốc lát, sau đó trầm giọng nói:

- Ngươi phải biết rằng, bây giờ không phải là thời điểm thời điểm tranh giành ích lợi giữa các xí nghiệp. Đây là đại sự quan hệ đến ổn định quốc gia, tính mạng nhân dân!

- Ngươi cho rằng với tu vi cảnh giới của ta, sẽ làm chuyện tranh giành ích lợi với người khác sao?

Tùy Qua bình tĩnh nói:


- Ta chỉ không muốn cho thủ phạm chế tạo bệnh dịch, còn có thể công khai kiếm tiền từ quốc nạn. Như vậy , cho dù phải bằm thây vạn đoạn, cũng không thể để bọn họ được như ý!

- Nhưng hiện tại ngươi không có chứng cớ. Huống chi, cho dù ta đứng về phía ngươi, cũng không làm nên chuyện gì, quyền quyết sách chuyện này, đều nằm trong tay các đại lão cao tầng. Trừ phi, ngươi có thể thuyết phục một số đại lão cao tầng.

Tang Thiên lộ ra vẻ khó xử.

- Chỉ cần ngươi chịu giúp ta là được.

Tùy Qua nói:

- Về phần đại lão cao tầng, người khác ta không dám nói, nhưng ít ra Đường lão gia tử sẽ tin tưởng ta.

- Nếu có Đường lão ủng hộ, có lẽ đạt được yêu cầu của ngươi.

Tang Thiên nói:

- Chẳng qua, Đường lão cũng là người xử trí theo cảm tính, nếu ngươi muốn thuyết phục hắn, cũng phải lấy ra căn cứ chính xác để hắn tin phục mới được.

- Cái này, ta làm được.

Tùy Qua gật đầu nói.

- Nếu như vậy, chúng ta cùng đi tìm Đường lão.

Tang Thiên nói.

Tùy Qua gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, bên trong một trụ sở quân sự ở Bắc Kinh, Tùy Qua và Tang Thiên gặp mặt Đường Thế Uyên.

Bởi vì có Tùy Qua điều trị thân thể, thể cốt của Đường Thế Uyên càng ngày càng cường tráng, quả nhiên là càng già càng dẻo dai.

Thấy Tùy Qua và Tang Thiên cùng đến, Đường Thế Uyên hỏi Tùy Qua:

- Tiểu Tùy, ngươi tìm ta có chuyện gì? Ta tin tưởng ngươi không phải vì chuyện riêng mà đến đây.

- Dĩ nhiên. Ta hi vọng Đường gia gia có thể ra mặt, kêu bộ y tế tạm hoãn đặt hàng dược vật ức chế bệnh dịch của Tàng khu.

- Ngươi biết ngươi đang nói gì không?

Đường Thế Uyên cau mày nói:

- Chuyện khống chế tình hình bệnh dịch, không chỉ liên quan đến tính mạng của vô số người, còn liên quan đến phồn vinh ổn định quốc gia, há có thể vì một câu nói của ngươi mà quyết định!


Tùy Qua biết dưới tình huống không có chứng cớ, Đường Thế Uyên sẽ không tin tưởng có người lợi dụng chuyện này kiếm tiền, cho nên hắn tìm một lối vào khác:

- Bởi vì ta tìm được biện pháp thanh trừ dịch bệnh. Đối với ức chế dịch bệnh, thanh trừ dịch bệnh không phải tốt hơn sao?

Sắc mặt Đường Thế Uyên hơi chút hòa hoãn, gật đầu nói:

- Nếu như ngươi có thể thanh trừ dịch bệnh, bản thân ta có thể lợi dụng lực ảnh hưởng của ta, thay ngươi làm chuyện này. Chẳng qua, thanh trừ dịch bệnh và ức chế dịch bệnh không có gì xung đột, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ là vì việc làm ăn của mình?

- Không phải.

Tùy Qua nói:

- Không dối gạt ngài, ta hoài nghi có người lợi dụng chuyện này kiếm lời. Dĩ nhiên, hiện tại ta không có chứng cớ, cũng không nên nói gì. Nhưng Đường gia gia, ta có thể thanh trừ dịch bệnh, chuyện này không cần chất vấn .

- Được rồi.

Đường Thế Uyên suy nghĩ một lát:

- Các ngươi ra ngoài chờ ta.

Sau khi Tùy Qua cùng Tang Thiên ra ngoài, trong phòng làm việc Đường Thế Uyên bấm mấy số điện thoại.

Tùy Qua biết, tìm đến Đường Thế Uyên và Tang Thiên là đúng, mặc dù Đường Thế Uyên và Tang Thiên đều là người của quân đội, ảnh hưởng đối với hành động của chính phủ không lớn. Nhưng sự thật không phải như thế, quân chính Hoa Hạ vốn là một thể, cho nên chính thể có thể ảnh hưởng quân đội, quân đội đồng dạng cũng có thể ảnh hưởng đến chính thể.

Mấy phút sau, Đường Thế Uyên nói với Tùy Qua:

- Tiểu Tùy, chuyện này không đơn giản, ngươi lập tức theo ta ra ngoài, gặp một người.

Đường Thế Uyên cũng không nói là đi đâu, Tùy Qua cùng Đường Thế Uyên, Tang Thiên lái xe đến một đại viện chế độ quân nhân.


Trong đại viện, có một tòa nhà đá đỏ, lộ ra vẻ xưa cũ, nhưng lại lắng đọng hơi thở lịch sử nồng hậu.

Tất cả cảnh vệ phía ngoài đều là tu vi Tiên Thiên kỳ.

Tang Thiên cũng không cùng Đường Thế Uyên và Tùy Qua tiến vào tòa nhà, chỉ nói ở ngoài cửa đợi Tùy Qua.

Sau đó, Đường Thế Uyên và Tùy Qua đến lầu ba. Sau đó, Đường Thế Uyên một mình tiến vào một căn phòng hội nghị, để Tùy Qua chờ bên ngoài.

Phòng họp đương nhiên là hoàn toàn cách âm, chẳng qua nếu như Tùy Qua có lòng nghe lén, đương nhiên cũng không thể giấu được Tùy Qua.

Tùy Qua cảm giác được Đường Thế Uyên tiến vào phòng họp, trong phòng hội nghị, đương nhiên không chỉ có Đường Thế Uyên, người có thể tiến vào phòng hội nghị này, đương nhiên có địa vị ngang hàng, thậm chí cao hơn Đường Thế Uyên.

- Đường lão, từ lúc nào ngài lại muốn can thiệp vào chuyện của ta?

Trong phòng họp, một đại lão cười hỏi Đường Thế Uyên.

Trên ti vi Tùy Qua từng nhìn thấy người này nhiều lần, là một vị đại lão trong chính đàn Hoa Hạ, chủ quản phương diện y tế nông nghiệp, chính là nhân vật có thực quyền.

- Ta không muốn can thiệp vào chuyện của người nào. Chẳng qua, chuyện này có liên quan đến an nguy của rất nhiều binh sĩ trú quân ở Tàng khu, ta không thể không suy nghĩ.

Đường Thế Uyên bình tĩnh nói.

- Tính mạng con em binh sĩ của quân đội quốc gia, đương nhiên là vô cùng trọng yếu. Cho nên, chúng ta mới phải nhanh chóng đưa dược vật ức chế dịch bệnh đến dịch khu, chẳng lẽ làm như vậy còn không đúng sao?

Người kia nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận