Y Tiên Thiểu

Quả nhiên Cát Hiểu Mẫn không trả lời, chỉ thản nhiên nói:

- Các anh đều là bạn của tôi, từng trợ giúp tôi trong thời điểm khó
khăn, cho nên tôi cũng muốn giúp các anh một lần, nói thật cho các anh
biết, hiện tại tôi đã là đệ tử của một môn phái tu tiên.

- Tu tiên môn phái?

Cao Phong nhanh chóng tỉnh ngủ:

- Cát Hiểu Mẫn, cô không phải đang nói võng du đi?

- Anh cảm thấy thế nào?

Cát Hiểu Mẫn vươn một ngón tay, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, quần cộc của
Cao Phong phơi trên ban công liền bị chém thành vải vụn, sau đó bay lả
tả trong gió đêm.

Cao Phong cũng không tiếc nuối quần của mình, hoảng sợ nói:

- Là thật sao? Thật sự có môn phái tu tiên tồn tại?

- Tôi một mình xuống núi, thời gian không nhiều lắm.

Cát Hiểu Mẫn nói:

- Cho nên các anh nhớ rõ mỗi câu nói của tôi. Sáng ngày mốt trong vùng
Minh Kiếm sơn ở Tây Giang, môn phái tu tiên của tôi sẽ cử hành hoạt động tuyển nhận đệ tử, đến lúc đó các anh có thể đi thử xem, tôi sẽ nghĩ
biện pháp âm thầm trợ giúp các anh, cho các anh trở thành đệ tử môn phái tu tiên.

- Thật sự?

Liễu Tiểu Đồng rốt cục mở miệng hỏi một câu.

- Có đi hay không do chính các anh quyết định đi.

Cát Hiểu Mẫn rốt cục xoay người, liếc mắt nhìn qua ba người, sau đó chuẩn bị thả người rời đi, lại không nhịn được nói một câu:

- Tôi tin tưởng các anh sẽ nắm giữ vận mệnh của chính mình! Tôi chờ các anh!


Sau khi nói xong, Cát Hiểu Mẫn thả người nhảy xuống, như phi tiên, theo
sau biến mất dưới ánh trăng đêm, chỉ lưu lại ba thanh niên nhìn nhau, bộ dạng trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày, Liễu Tiểu Đồng mới hỏi:

- Tôi không phải đang nằm mơ đi?

Mới vừa nói xong, đã bị Giang Đào tát một cái:

- Đau không?

- Vô nghĩa! Tôi đánh cậu một tát thử xem?

Liễu Tiểu Đồng quả nhiên không khách khí, cũng tát cho Giang Đào một cái.

Giang Đào không tức giận, vội vàng nói:

- Đau! Nói rõ đây không phải đang nằm mơ! Trời ạ, tôi luôn thắc mắc vì
sao trong khoảng thời gian này không thấy nàng, còn tưởng rằng nàng nghỉ học, không nghĩ tới nàng trở thành đệ tử môn phái tu tiên! Thật sự quá
kích thích! Hơn nữa nhìn nàng còn xinh đẹp hơn ngày trước.

- Vô nghĩa! Người ta là đệ tử môn phái tu tiên, là nữ đạo sĩ, cũng là tiên nữ.

Cao Phong có chút kích động nói:

- Chơi nhiều trò chơi tu tiên như vậy, xem ra làm chăn đệm cho tôi tu hành đâu. Môn phái tu tiên, tôi tới! Hiểu Mẫn, anh tới!

- Cậu đã quyết định sẽ đi?

Liễu Tiểu Đồng hỏi.

- Đương nhiên, khẳng định!

Cao Phong nói:

- Tôi đã sớm chán ghét nhân sinh không chút thay đổi này, nếu còn có
thiên địa càng thêm rộng lớn, có nữ nhân càng thêm xinh đẹp chờ tôi, vì
sao tôi không đi mạo hiểm đây?

- Nói rất đúng!

Giang Đào nắm chặt tay Cao Phong:

- Xem ra cậu nhất định trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi!

- Cậu cũng muốn đi?

Liễu Tiểu Đồng lại hỏi.

- Tuyệt đối cùng khẳng định!

Giang Đào như uống thuốc kích thích:

- Tận dụng thời cơ, mất không còn! Liễu Tiểu Đồng, chẳng lẽ cậu không
đi? Nhưng ngẫm lại cũng phải, hiện tại cậu có sự nghiệp, không đi có thể lý giải. Nhưng làm bạn bè, tôi khuyên cậu nên cùng đi thôi, thứ nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau, hai là phú quý nhân gian cũng không có gì đáng
lưu luyến, vẫn nên tu tiên cầu trường sinh tốt hơn.

- Kháo! Hai người nói chuyện nghe vĩ đại như vậy, trên thực tế là vì truy nữ nhân đi!

Liễu Tiểu Đồng thật thông minh lanh lợi, liền phục hồi lại tinh thần, đoán ra mục đích thật sự của hai người.

- Khụ…cậu quả nhiên là huynh đệ của tôi.

Giang Đào ho khan một tiếng, nói tiếp:

- Kỳ thật cậu cũng có thể lý giải như vậy, chúng ta đi tu tiên, chính là vì phao nữ nhân càng cao tầng hơn nữa, tốt nhất là cưa được tiên tử,
vậy thì càng tốt hơn.


Nếu Giang Đào biết “tiên tử” tu chân giới là như thế nào, phỏng chừng phải tát miệng mình.

- Thế nào, Liễu Tiểu Đồng, cậu đi không?

Cao Phong hỏi.

- Chuyện này tôi định nói cho Tùy Qua.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Nói thế nào chúng ta cũng là huynh đệ.

- Nói cũng phải.

Giang Đào cùng Cao Phong không phản đối, nhưng Giang Đào chợt nói một câu ghen tỵ:

- Tùy Qua có đôi khi thật không đủ nghĩa khí, lại cho cậu cổ phần công ty, hai chúng tôi lại bị hắn đặt qua một bên.

- Phải đó. Nhưng nói trở lại đâu thể trách hắn.

Cao Phong thành khẩn nói:

- Hai chúng ta làm việc vốn không đáng tin tưởng, ít nhất không được
kiên định như Liễu Tiểu Đồng, Tùy Qua biết rõ điểm này. Hắn muốn gầy
dựng sự nghiệp, đương nhiên không thể luôn nghĩ tới cảm tình huynh đệ,
nếu không phá đổ sự nghiệp của hắn đối với hắn cùng chúng ta đều không
chút ưu đãi.

- Hai người các cậu thật sự hiểu lầm Tùy Qua!

Liễu Tiểu Đồng rốt cục không nhịn được đem chuyện Tùy Qua có lưu cổ phần cho hai người nói ra.

Cuối cùng Liễu Tiểu Đồng nói thêm một câu:

- Kỳ thật Tùy Qua làm như vậy chính là vì lưu một đường rút quân cho hai cậu, bởi vì hắn biết lý tưởng của hai người không phải gieo trồng thảo
dược, cho nên lưu lại cổ phần công ty chỉ phòng ngừa vạn nhất cho hai
người. Nếu sau này các cậu gây dựng sự nghiệp, công tác thất bại, cần
tiền hay muốn sống thoải mái nhàn rỗi, các cậu có thể lấy được cổ phần
công ty. Với tốc độ phát triển của công ty hiện tại mà xem, chỉ cần công ty không suy sụp, các cậu đã là tỷ phú. Đúng rồi, còn nhớ lúc đến
trường chúng ta cùng nhau ăn cơm, có nói qua về chủ đề lý tưởng không?

- Ta kháo! Tùy Qua đều nhớ rõ sao! Hắn thật sự là suy nghĩ cho chúng ta!

Giang Đào đột nhiên cảm thấy con người mình thật xấu xa, luôn hiểu lầm Tùy Qua, cho rằng Tùy Qua là kẻ hẹp hòi.

Cao Phong cũng cùng chung ý tưởng, cảm thấy mình thật có lỗi với bạn bè.


Vì thế ba người ngẫm nghĩ, gọi điện cho Tùy Qua, hẹn hắn đi ra uống rượu.

Tùy Qua tựa hồ cũng biết ba huynh đệ sẽ liên hệ hắn, vừa gọi liền bắt
máy, thậm chí hẹn cả địa phương, tiệm thịt nướng ngoài trường.

Tiệm thịt nướng này là do mẹ của Lâm Tiểu Vũ mở ra, nhưng vì đã muộn nên Lâm Tiểu Vũ vắng mặt, chỉ còn Lâm mẫu cùng hai người phục vụ đang bận
rộn.

Tùy Qua đến trước, gọi xong thức ăn cùng bia ướp lạnh.

Ba người bạn rất nhanh chạy tới, uống bia một lúc, Giang Đào đem chuyện
Cát Hiểu Mẫn đã đến tối nay nói lại với Tùy Qua, hơn nữa rủ Tùy Qua cùng nhau đi bái sư.

- Ba người không lầm chứ?

Tùy Qua cố ý giả vờ kinh ngạc:

- Cao Phong, không phải cậu chơi game quá nhiều nên bị ảo giác đi?

- Cho dù tôi bị ảo giác, nhưng không thể nào cả ba người đều ảo giác đi?

Cao Phong hừ một tiếng:

- Tùy Qua, thế giới to lớn có đủ những chuyện lạ, rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Giang Đào cùng Cao Phong thay phiên nhau làm tư tưởng công tác cho Tùy Qua.

Nửa ngày sau Tùy Qua mới nói:

- Các cậu đã thổi như vậy, tôi đi cùng các cậu xem sao, miễn cho các cậu mắc mưu bị lừa.

- Đây mới là huynh đệ tốt, nói nghĩa khí! Cạn ly!

Cao Phong giơ ly lên.

- Tốt! Cạn!

- Cạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận