Y Tiên Thiểu

Uống rượu đến hơn nửa đêm,
ba người hỗn loạn quay về phòng ngủ, mà Tùy Qua trở lại Minh Kiếm sơn,
sau đó đến Như Mộng Thủy Cốc thu tâm ma. Theo sau hắn đến Minh Châu hồ,
tiếp tục thu thêm tâm ma ở đó.

Tâm ma vốn là họa hoạn lớn, nhưng bây giờ biến thành tài liệu cho Tùy
Qua luyện chế mảnh nhỏ pháp tắc, xem như thu hoạch không nhỏ.

Thu xong tâm ma trong Như Mộng Thủy Cốc cùng Minh Châu hồ, Tùy Qua quay
về Minh Kiếm sơn, trước khi về lại để Như Mộng mở thông đạo đi thông thế giới tâm ma, như vậy sẽ có thêm càng nhiều tâm ma đi vào thủy cốc, trở
thành đối tượng lịch lãm của đệ tử Thần Thảo tông, thuận tiện trở thành
tài liệu cho Tùy Qua luyện chế thêm mảnh nhỏ pháp tắc.

Hắn bỏ ra một ngày thời gian luyện chế càng nhiều Cảnh Giới Đan kết đan kỳ.

Lúc này trong lòng hắn càng thêm trấn định.

Mãi tới hừng đông, Tùy Qua tính toán phân Cảnh Giới Đan kết đan kỳ cho
Long Đằng, sau đó lại phân cho Thiên Lam kiếm tông một phần, xem như làm cho họ được yên tâm.

Nghĩ tới việc ba người Cao Phong, Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng sắp lên
núi bái sư, nghĩ tới việc này trong lòng Tùy Qua lại cảm thấy buồn cười.

Nhưng vì muốn cho ba người dụng tâm tu hành, Tùy Qua quyết định phối hợp trận diễn lần này với họ.

Thậm chí nếu hắn không đi cùng họ, hắn lo lắng họ sẽ không tìm được vị trí chính xác của nơi này.

Vì thế Tùy Qua quay về Đông Giang, lấy một chiếc xe từ công ty của Đường Vũ Khê, sau đó đến trường đón ba người.

Ba người đều mang theo ba lô lớn, tuy mang theo vành mắt đen sẫm nhưng tinh thần rất tốt.

Sau khi lên xe, Tùy Qua mới hỏi:

- Ba người làm gì đây, đi là đi tu hành hay là chuyển nhà vậy?


- Mang theo nhiều đồ một chút, phòng ngừa vạn nhất thôi.

Cao Phong hưng phấn nói:

- Đêm qua tôi chơi game cả đêm, sau đó trực tiếp xóa bỏ nick, bởi vì tôi cần bắt đầu trò chơi chân chính!

- Vậy hai người thì sao? Vì sao cả đêm không ngủ?

Tùy Qua hỏi Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng.

- Tôi hưng phấn thôi, nghĩ tới sắp trở thành sư huynh muội đồng môn với
Hiểu Mẫn, sau đó tôi có thể thân thiết gọi nàng là sư muội, ngẫm lại cảm thấy thật thích đâu.

Giang Đào đầy vẻ y y.

- Còn Liễu Tiểu Đồng đây?

- Tôi? Tôi chỉ đang phân tích tu tiên là chuyện gì xảy ra, vì sao người
tu tiên là có thể thoát khỏi lực trói buộc của vạn vật hấp dẫn.

- Kháo!

Cả Giang Đào lẫn Cao Phong đều mắng một câu.

Tùy Qua lái xe tốc độ rất nhanh, không qua nửa giờ đã đến khu vực Minh Kiếm sơn.

Nhưng bởi vì Minh Kiếm sơn chân chính đã bị Trúc Vấn Quân dùng hộ sơn
đại trận ẩn nấp, cho nên họ không nhìn thấy rõ dãy núi, khi đến gần Minh Kiếm sơn, chỉ thấy một đoàn sương mù bao phủ cả phiến núi rừng, đi tới
đi lui chỉ có thể quay về chỗ cũ.

Tùy Qua đi cùng ba người suốt một giờ vẫn không tìm được lối vào bên trong.

Cuối cùng Tùy Qua đành phải ném xe vào rừng cây, nói:

- Kháo! Ba người làm sao vậy, cả đêm không ngủ sao, vì sao không hỏi rõ
đường đi đây? Hiện tại chúng ta đã bị lạc đường, biết không? Ba cậu có
ai gọi điện thoại cho Cát Hiểu Mẫn, mời nàng đến đón chúng ta có được
không ah?

Điện thoại? Ai có điện thoại của nàng? Lúc này Giang Đào mới ý thức được mình không có phương thức liên lạc với Cát Hiểu Mẫn.

- Kháo! Tôi cũng không biết!

Cao Phong nóng nảy:

- Vậy phải làm sao bây giờ, vạn nhất bỏ lỡ thời gian bái sư thì sao, sao lại như vậy chứ!

Làm sao bây giờ đây?

- Nè, tại sao các anh ở chỗ này?

Lúc này một thanh âm quen thuộc vang lên.

Một thân ảnh từ trong sương mù đi ra.

Là Cát Hiểu Mẫn!

Ba người Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng vừa gặp nàng, như nhìn thấy cứu tinh, bởi vì họ rốt cục tin tưởng nàng không lừa bọn họ.

Lúc Cát Hiểu Mẫn xuất hiện, mặc bộ áo màu trắng, nếu người hiện đại chơi cosplay, mặc loại áo cổ đại thế này sẽ tạo cho người ta cảm giác khó
chịu, nhưng Cát Hiểu Mẫn mặc trên người lại cho người ta cảm giác thật

đúng mực, thật xinh đẹp đầy khí chất.

- Còn thất thần làm gì, đi theo tôi!

Cát Hiểu Mẫn hừ một tiếng, mang theo bốn người đi vào trong sương mù.

Đi xuyên qua sương mù hồi lâu, trước mắt bốn người rộng mở trong sáng,
đỉnh núi cao nhất của Minh Kiếm sơn cùng những ngọn núi khác hiện trước
mắt bốn người. Hiện tại nhìn Minh Kiếm sơn, trải qua Trúc Vấn Quân cùng
Tùy Qua cải tạo, đã hoàn toàn khác hẳn trước kia, linh khí sung túc,
linh thảo vô số, hương dược từng trận, trọng yếu hơn chính là giữa thật
nhiều ngọn núi thỉnh thoảng có thể chứng kiến rất nhiều đệ tử Thần Thảo
tông ngự kiếm phi hành, kiếm quang như thoi đưa.

Ba người Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng nhìn thấy ngây người.

- Mẹ nó! Đây mới thật sự là tiên sơn phúc địa ah, so với trong trò chơi càng hoành tráng hơn!

Cao Phong cảm thán nói.

- Hừ! Vô nghĩa!

Giang Đào hừ một tiếng.

- Đừng nói nhiều!

Cát Hiểu Mẫn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở ba người:

- Nơi này đã là địa bàn của Thần Thảo tông, các anh làm việc nói chuyện
phải chú ý đúng mực, nếu không rước phải phiền toái tôi cũng chưa hẳn
giúp được các anh.

Hiện giờ Cát Hiểu Mẫn nói chuyện thật có phân lượng, bởi vì nàng đã là
đạo sĩ tiên thiên kỳ, hấp thu thiên địa linh khí, tự nhiên sinh ra uy
áp, cho nên nghe xong lời của nàng ba người kia câm như hến, sau đó im
lặng theo sát sau lưng nàng.

Cát Hiểu Mẫn mang theo bốn người đi lên một ngọn núi yên tĩnh.

Con đường lên núi cũng không dễ đi, ba người đi mười mấy phút thời gian
ba người bị Cát Hiểu Mẫn thúc giục vứt bỏ hành lý trên người, lại tiếp
tục leo lên núi.


Ước chừng qua ba giờ, bốn người thở dốc đi lên tới sườn núi.

Ở giữa sườn núi có một lão đạo nhân dáng người tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hơi híp mắt nói:

- Đồ nhi, đây là mấy người bạn của ngươi sao? Vì sao hiện tại mới đến?

Giang Đào đang định nói chuyện, lại bị Cát Hiểu Mẫn ngăn cản, cung kính nói:

- Sư phụ, tuy tốc độ của họ chậm một chút, nhưng bọn họ chân thành đáng khen.

- Đáng khen cái rắm! Tất cả đều không có căn cơ, không có thiên phú!

Lão đạo bất mãn nói:

- Ngay cả hoạt động tuyển chọn nhập môn cũng đến muộn, loại mặt hàng này lưu trữ làm chi đây?

- Sư phụ, bọn họ đều là bạn của đồ nhi, mời ngài nhận lấy bọn họ.

Cát Hiểu Mẫn trực tiếp quỳ xuống.

Phác thông một tiếng, vô cùng thanh thúy.

Cát Hiểu Mẫn vừa quỳ, quả thật như đang quỳ trong lòng ba người Cao Phong.

Đây là khổ nhục kế mà Tùy Qua đã chuẩn bị trước, mục đích kích thích tiềm lực của ba người, cho họ liều mạng tu hành.

Đương nhiên Tùy Qua sẽ toàn lực giúp họ, nhưng lại không thể nói ra, nếu không ba người làm sao chịu dụng tâm tu hành, chỉ lưu lại nơi này làm
đại gia, như vậy một phen khổ tâm của Tùy Qua chỉ là uổng phí.

Cát Hiểu Mẫn không chỉ quỳ xuống, còn phục lạy, dập đầu thật vang.

Bất quá lão đạo này chính là Ngưu Duyên Tranh, vốn hắn đã từng dạy thật
nhiều tri thức cho Cát Hiểu Mẫn. Người tu hành truyền đạo thụ nghiệp, đệ tử hành lễ đây là chuyện rất bình thường, cho nên Cát Hiểu Mẫn cũng
không cảm thấy được ủy khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận