Y Tiên Thiểu

Tùy Qua cho người mời Thôi
Vĩnh Chân tới, Thôi Vĩnh Chân gặp Tùy Qua, trông thấy Du Già quỳ đang
hoảng sợ quỳ trên đất, bởi vì Du Già dù sao cũng là cường giả Hóa Thần
Kỳ, không thể ngờ hắn rõ ràng quỳ tứước mặt Tùy Qua. Thôi Vĩnh Chân cho
dù không có quỳ, nhưng mà thái độ với Tùy Qua càng cung kính:

- Tùy tiên sinh, xin hỏi ngài bảo ta tới có chuyện gì cần phân phó?

Phân phó, đúng vậy. Thôi Vĩnh Chân chỉ có thể dùng "Phân phó" hỏi thăm ý của Tùy Qua.

Thực lực không đủ thì không có tư cách bàn điều kiện. Thôi Vĩnh Chân
cũng hiểu đạo lý kia. Huống chi, gần đây sau khi Tùy Quay đi rồi, từ
trên xuống dưới Trường Bạch Phái đạt được nhiều chỗ tốt, cho nên Thôi
Vĩnh Chân càng cung kính với Tùy Qua từ nội tâm.

- Du Già, đây là Cao Ly Trường Bạch Phái Thôi Vĩnh Chân tông chủ, ngươi nhớ kỹ.

Tùy Qua nhìn Du Già nói:

- Hôm nay gọi hai ngươi đến, ta sẽ cùng nói. Hôm nay, thiên địa đại kiếp nạn tới gần, cho dù dùng tu vị của các ngươi muốn vượt qua thiên địa
đại kiếp nạn còn khó hơn lên trời, đây cũng không phải là ta hù dọa các
ngươi, tới lúc đó các ngươi sẽ hiểu lời của ta không giả. Nhưng mà trước đó các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Thỉnh tiên sinh chỉ điểm.

Thôi Vĩnh Chân vội vàng nói, hắn từ biểu lộ ngưng trọng của Tùy Qua thì
trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì. Dù sao tu vị Tùy Qua phải nói
là kinh thế hãi tục, ngay cả chuyện Tùy Qua không làm được, Thôi Vĩnh
Quân hắn và Trường Bạch Phái có thể làm cái gì?

- Ta thật sự muốn chỉ điểm các ngươi.

Tùy Qua lấy ra một hồ lô, giao cho Thôi Vĩnh Chân, nói:


- Trong đây là hạt giống linh thảo, còn có linh điền, ngươi đi gieo
trồng trên linh mạch bốn phía trên Cao Ly. Nhớ kỹ, là linh mạch cả Cao
Ly.

- Nam Cao Ly cũng bỏ đi, nhưng mà kẻ thống trị bắc Cao Ly hơi cố chắp.

Thôi Vĩnh Chân nói.

- Một chuyện nhỏ như thế ngươi còn không làm được sao?

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thiên địa đại kiếp nạn tiến đến, thời gian còn một trăm ngày, nếu như
ngươi không muốn chết, không muốn Trường Bạch Phái diệt vong, cả Cao Ly
táng thân, ngươi tốt nhất nên nghe lời ta, nếu như ngươi muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ người trong giới thế tục có thể ngăn cản ngươi sao?

- Hiểu rồi!

Thần sắc Thôi Vĩnh Chân nghiêm nghị nói:

- Nếu như ai ngăn cản, bổn tông... Ta sẽ khiến hắn không thấy mặt trời ngày hôm sau.

- Thời điểm phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.

Tùy Qua khẽ gật đầu nói, sau đó ánh mắt nhìn qua Du Già, nói:

- Ngươi cũng như thế, nếu như một chút chuyện nhỏ này còn không làm
được, ngươi cũng chỉ còn đường chết! Mặt khác, ta sẽ ban cho các ngươi
đan dược, các ngươi muốn làm chính là khống chế tu sĩ ở bản địa trong
tay. Nhớ kỹ, toàn bộ khống chế trong tay của các ngươi. Ai không nghe
các ngươi thì các ngươi biết nên làm sao rồi chứ?

Tùy Qua không cần tu sĩ hai nơi này thần phục Thần Thảo Tông, hắn chỉ
cần khống chế Du Già cùng Thôi Vĩnh Chân, chẳng khác nào khống chế toàn
bộ tu sĩ ở hai nơi đó, chuyện này kỳ thật chỉ đơn giản như vậy.

Thôi Vĩnh Chân cùng Du Già hoàn toàn không có cò kè mặc cả, huống chi
Tùy Qua an bài là vì tốt cho bọn họ, ít nhất trước mắt bọn họ sẽ có được đan dược, đạt được thật sự chỗ tốt, hơn nữa tu sĩ hai nơi này trung
với bọn họ, hẳn là chuyện rất dễ dàng.

Thôi Vĩnh Chân cùng Du Già vội vàng mà tới, vội vàng rời đi.

Thời điểm này Đường Vũ Khê xuất hiện, nhưng đi cùng nàng là lão địa chủ và Tiểu Hoa.

- Tùy Qua, xảy ra chuyện gì? Cả Mính Kiếm Sơn tại sao có bộ dáng như lâm đại địch thế?

Đường Vũ Khê hỏi thăm.

- Bởi vì chúng ta đã lâm vào đại địch.

Tùy Qua vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài có tiếng vang lớn, cả Mính Kiếm
sơn mạch lắc lư không thôi, Tùy Qua hạ lệnh thúc dục hộ sơn đại trận,
hắn nhíu mày nói:

- Lúc này bọn chúng tới thật vui vẻ.

Lúc này người của Thục Sơn Kiếm Tông tới đây rất nhanh, vượt qua dự kiến của Tùy Qua.


Xem ra có chút chuyện Tùy Qua không thể nào đoán chừng được.

Nhưng mà hiện tại người của Thục Sơn Kiếm Tông tuy khí thế hung hăng,
nhưng mà cũng không có khuynh sào xuất động, hiển nhiên cũng không phải
là muốn lập tức khai chiến với Thần Thảo Tông. Trước kia có tiếng nổ
vang, cũng chỉ là tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông Linh Ưng lớn tiếng dọa
người mà thôi.

Dù sao đường đường tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông tự mình đến đây, nếu
không làm ra một chút thanh thế đáng nói, làm sao có thể trọng trấn uy
danh của Thục Sơn Kiếm Tông.

Tùy Qua ý bảo Đường Vũ Khê không cần lo lắng, mang theo Tuyên Dĩ Lân ra Mính Kiếm Sơn, tới bên ngoài hộ sơn đại trận.

Quả nhiên hiện tại tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông Linh Ưng tự mình tới đây, không chỉ có Linh Ưng, còn có hơn mười thái thượng trưởng lão của Thục
Sơn Kiếm Tông, tu vị đều là Hóa Thần hậu kỳ!

Thục Sơn Kiếm Tông quả nhiên là cự đầu trong tông môn lánh đời, thoáng
cái sinh ra hơn mười tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, thực lực đúng là quá cường
hãn. Đương nhiên, cường hãn chỉ là với giới tu hành nhân loại mà thôi.

Mà với Tùy Qua biết rõ thực lực của thế giới tâm ma mà nói, hơn mười Hóa Thần hậu kỳ cũng chẳng là cái gì cả.

- Tông chủ Thục Sơn Kiếm Tông Linh Ưng?

Tùy Qua thần tình lạnh nhạt nhìn qua Linh Ưng, nhìn qua thanh niên mặc
cửu cung bát quái bào, mày kiếm mắt sáng, phong độ bất phàm, tên này
hiển lộ khí thế nhất tông chi chủ, nhưng mà từ vẻ ngoài đúng là quá trẻ
tuổi rồi, trên thực tế tuổi của hắn chỉ sợ không dưới năm trăm. Trước
mặt Linh Ưng, Tùy Qua trấn định tự nhiên, cũng không sợ hãi, bởi vì dùng tu vị hiện tại của Tùy Qua dù là Linh Ưng, cũng chưa chắc làm gì được
hắn.

Linh Ưng hừ lạnh một tiếng:

- Biết rõ bổn tông chủ đích thân đến, vì sao tông chủ Thần Thảo Tông các ngươi không hiện thân, chẳng lẽ cho rằng bổn tông chủ không đủ tư cách
sao?

- Linh Ưng tông chủ nhạy cảm.

Tùy Qua nhàn nhạt nói:


- Gia sư đang bế quan tìm hiểu huyền diệu của tiên đạo, dùng chống cự
thiên địa đại kiếp nạn sắp tới, thật sự không thể xuất quan, Linh Ưng
tông chủ xin thứ lỗi. Mặt khác, không biết tông chủ tự mình đến đây,
định làm cái gì?

- Thiên địa đại kiếp nạn? Cái gì là thiên địa đại kiếp nạn?

Linh Ưng hừ một tiếng.

- Tông chủ đã hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ sao?

Tùy Qua cảm thán một tiếng, mới nói tiếp:

- Bình chướng thế giới nhanh chóng biến mất, khi đó thế giới của chúng
ta sẽ quán thông với thế giới của nhiều ma vật, đây là thiên địa đại
kiếp nạn, Linh Ưng tông chủ không biết mới là chuyện lạ.

- Ngươi nói chính là như vậy?

Linh Ưng chánh nghĩa lẫm nhiên nói,

- Trừ ma vệ đạo chính là bản phận của người tu đạo, chuyện này có gì lo lắng, ma vật xâm phạm thì cứ chém giết thôi.

- Tông chủ nói lời này thật nhẹ nhàng, nhưng mà, ta cũng biết nội tâm
của ngươi cũng hiểu, thiên địa đại kiếp nạn lần này không đơn giản như
vậy.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, tông chủ không tin cũng không có cách nào, ta nói nhiều
như thế thôi. Đúng rồi, ý đồ tông tới chỉ nói thế này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận