Y Tiên Thiểu

Ầm ầm!

Tùy Qua ra tay toàn lực, lập tức bóp nát đầu của tên thái thượng trưởng lão này, pháp thần của hắn bị Tùy Qua thu lại.

Lúc này Tùy Qua thật sự đã động chân hỏa, hắn chưa từng có nghĩ sẽ giết người như thế, nhưng mà hắn đã mất đi đồng bạn tốt nhất.

Tiểu Ngân Trùng chết.

Trong nội tâm Tùy Qua chỉ có một suy nghĩ: cả Côn Lôn tông đều phải chôn cùng nó!

Nhưng mà ngay vào lúc Tùy Qua chuẩn bị đại khai sát giới thì sau lưng có một đạo hỏa quang lao tới.

Trong ngọn lửa trừ lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng một con chim ra, còn có một đạo khí tức quen thuộc.

Đây là khí tức của tiểu Ngân Trùng.

Tuy nó suy yếu đi thật nhiều, nhưng mà cũng không có chết.

- Trở về!

Tùy Qua thu Tam Túc Kim Ô cùng tiểu Ngân Trùng vào trong Hồng Mông thạch, sau đó bay ra khỏi Côn Lôn tông.

Trên đường đi, không ít trưởng lão, thái thượng trưởng lão của Côn Lôn
tông lao ra chặn đường Tùy Qua, nhưng hoàn toàn vô dụng, Tùy Qua hoàn
toàn là thần cản sát thần, phật ngăn giết phật, người dám ngăn cản hắn
đều bị hắn chém giết.

Vốn trong Côn Lôn tông có trận pháp cấm chế lợi hại, tăng thêm những
trưởng lão, thái thượng trưởng lão của Côn Lôn tông này liên thủ thúc
dục, uy lực của nó càng kinh người, nhưng mà Tùy Qua có Trúc Vấn Quân
chỉ điểm, căn bản không có lâm vào trận pháp cấm chế, cho nên trận pháp
của Côn Lôn tông có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm gì, căn bản không ngăn được Tùy Qua phá vòng vây.

Rốt cục Tùy Qua đào thoát ra ngoài, trốn ra khỏi Côn Lôn tông.


Mà trên đường chạy thục mạng này cũng không biết có bao nhiêu đệ tử, trưởng lão Côn Lôn tông bị hắn chém giết.

Thời điểm ra khỏi Côn Lôn tông, Tùy Qua lập tức quay về Mính Kiếm Sơn,
hoàn toàn không ngờ hiện tại hắn đại náo Côn Lôn tông lại nhấc lên sóng
gió càng to lớn hơn, càng không có nghĩ tới, một trận chiến này làm cho
hắn triệt để dương danh giới tu hành.

Tùy Qua quay về Mính Kiếm Sơn, chuyện đầu tiên là bảo Trúc Vấn Quân và
đệ tử Thần Thảo Tông hành động toàn bộ, trấn thủ Mính Kiếm Sơn, phát
động toàn bộ hộ sơn đại trận. Đồng thời Tùy Qua cưỡng ép mang Đường Vũ
Khê cùng An Vũ Đồng và Lam Lan đưa vào trong Hồng Mông thạch.

Bởi vì Tùy Qua biết rõ, lửa giận của Côn Lôn tông sẽ lập tức hàng lâm ngay thôi.

Côn Lôn tông không phải Thục Sơn Kiếm Tông, cho dù là Thục Sơn Kiếm Tông cũng còn có băn khoăn, cần cân nhắc các phương diện mới hành động,
nhưng mà Côn Lôn tông hoàn toàn không cần băn khoăn, bọn họ chỉ cần phát tiết lửa giận, chỉ cần cho cả giới tu hành biết, bất luận kẻ nào cũng
không thể khinh nhờn uy nghiêm Côn Lôn tông!

Mà trên thực tế, Tùy Qua lo lắng có đạo lý.

Bởi vì Tùy Qua vừa rời đi không lâu, trong Lang Huyên Động Thiên của Côn Lôn, một thân ảnh bá đạo, ngang ngược bay ra khỏi biển lửa ngập trời,
sau đó hỏa diễm bên cạnh hắn bị dập tắt hoàn toàn, người này chính là Vũ Hoàng, hắn đằng đằng sát khí nhìn những người còn lại trong Lang Huyên
Động Thiên nói ra:

- Các vị thái thượng trưởng lão, Côn Lôn tông chịu đại nhục như thế,
thật sự là sai lầm của ta. Nhưng mà bổn tông thề, nhất định phải triệt
để chém giết tiểu tử kia.

- Ngươi biết hắn là ai?

Một thái thượng trưởng lão hỏi.

- Trên người hắn có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, tất nhiên là người nọ của Thần Thảo Tông.

Vũ Hoàng nói ra:

- Tiểu tử này phá hư đại sự của ta. Nhưng mà ta cũng đánh giá thấp tu vị của hắn. Nhưng mà không có sao, ta mặc kệ hắn và Thần Thảo Tông là lai lịch gì, đều phải bị Côn Lôn tông triệt để gạt bỏ!

- Vũ Hoàng, không thể khinh địch. Huống chi tu vị của ngươi đã đột phá
Luyện Hư kỳ, tiến vào thế giới bên ngoài, tu vị cảnh giới sẽ bị áp chế,
chỉ sợ chưa hẳn có thể trấn áp tiểu tử kia.

Mặt thái thượng trưởng lão khác nhắc nhở hắn.

- Đúng vậy, nếu không có băn khoăn này, tiểu tử kia hôm nay mơ tưởng đào thoát. Chỉ cần một nguyên thủy trưởng lão sâu trong động thiên đi ra,
cũng đủ để trấn áp hắn.

Lại một thái thượng trưởng lão nói ra.

- Các vị trưởng lão yên tâm, ta tự có chừng mực. Huống chi, ta tự có
biện pháp, sau khi đi ra ngoài sẽ không khiến tu vị của ta chịu quá
nhiều hạn chế.

Vũ Hoàng bình tĩnh nói:

- Thần Thảo Tông, từ nay phải biến mất trên đời.

...


Người quan tâm bên cạnh Tùy Qua được an bài thỏa đáng, lúc này hắn mới
yên tâm cho tinh thần lực đi vào sâu trong Hồng Mông thạch, tìm được
Khổng Bạch Huyên. Trận nguy cơ này đều là Khổng Bạch Huyên mang đến,
nhưng mà Tùy Qua cũng không hối hận vì quyết định của mình.

Lần chia tay lúc trước với Khổng Bạch Huyên đã hơn một năm rồi, nhưng mà lần này gặp lại làm cho Tùy Qua có một loại cảm giác như cách cả một
thế hệ.

Có lẽ bởi vì những thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện không tưởng tượng nổi, trải qua quá nhiều biến cố.

Nhưng mà điểm duy nhất không thay đổi chính là phong thái của Khổng Bạch Huyên.

Vẫn là quần áo tuyết trắng, vẫn tuyệt đẹp, vẫn tuyệt lạnh.

Khổng Bạch Huyên như thế tuy không phải tiên tử, nhưng mà phong độ tư thái càng giống tiên nữ.

Nhưng mà lãnh diễm như thế, lại làm cho Tùy Qua có cảm giác xa xa không thể chạm tới.

- Ngươi... Ngươi rõ ràng đã khỏi hẳn?

Tùy Qua hoảng sợ nhìn qua Khổng Bạch Huyên, bị tốc độ khôi phục khủng khiếp của nàng làm khiếp sợ.

- Bởi vì trong Hồng Mông thạch của ngươi có Hồng Mông tử khí mà ta cần.

Khổng Bạch Huyên bình tĩnh nói:

- Nhiều năm qua, ta vẫn tha thiết ước mơ Hồng Mông tử khí, hôm nay rốt cục đã đạt được.

- Nếu ngươi cần là Hồng Mông tử khí, ta có thể cho ngươi thêm nữa....

Tùy Qua nói.

- Không, Hồng Mông tử khí đã đủ nhiều, ta không thể luyện hóa hấp thu thêm nữa.

Khổng Bạch Huyên nói:

- Nếu không, không chỉ tu vị cảnh giới của ta khôi phục, hơn nữa Ngũ Sắc Thần Linh của ta đã tăng thêm một bước, thậm chí có khả năng luyện
thành Ngũ Sắc Thần Quang trong truyền thuyết.

- Cái gì? Ngũ Sắc Thần Quang?

Tùy Qua kinh hãi nói:


- Chính là nghe đồn rằng, Khổng Tước Đại Minh Vương dùng vài vạn năm tu luyện thành tiên thiên linh bảo?

- Đúng vậy, chính là Ngũ Sắc Thần Quang.

Khổng Bạch Huyên nhìn qua Tùy Qua, nói:

- Nếu không phải Hồng Mông tử khí trọng yếu với ta như vậy, lúc trước ta sẽ không tiếc tất cả giết ngươi cướp đoạt Hồng Mông thạch a.

- Khục khục ~ chuyện lúc trước ta đã quên rồi.

Tùy Qua vừa cười vừa nói.

Lúc trước chuyện xảy ra giữa hắn và Khổng Bạch Huyên quả thật là xấu hổ, có chút máu chó.

Nhất là chuyện tốt giữa Tùy Qua cùng Khổng Bạch Huyên vừa làm một nửa
thì chấm dứt, làm cho Tùy Qua đang cao hứng thì dừng nửa chừng, thập
phần khó chịu. Lần gặp mặt sau, Tùy Qua vốn muốn làm xong chuyện lần
trước chưa làm, nhưng nhìn thấy Khổng Bạch Huyên, bị lãnh diễm của nàng
uy hiếp, Tùy Qua không dám có chút tà niệm nào.

- Ngươi thật sự quên?

Trong lời Khổng Bạch Huyên mang theo tức giận.

- Không có... Không có quên.

Tùy Qua vội vàng đổi giọng:

- Ta làm sao có thể quên chứ? Chuyện xảy ra giữa ta và ngươi lúc đó ta
nhớ rõ ràng, ngay cả ba vòng của ngươi lớn nhỏ thế nào, ta đều nhớ rõ,
mặt khác, chuyện của chúng ta còn chưa hoàn thành, ngươi lưu cho ta ấn
tượng khắc sâu a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận