Y Tiên Thiểu

Tô Ngạn Tiên nói:

- Tiên khí thì có, nhưng có rất ít người có thể đem lực lượng chân chính của tiên khí thích phóng đi ra. Cho nên cũng không cách nào làm cho
tiên khí phát huy ra uy lực siêu việt thiên địa pháp tắc. Nhưng ta nghe
nói Thần Thảo tông có một vị đại năng, lại có thể thúc giục một món tiên khí thần bí, chính là pháp bảo quyển trục của Côn Luân tông, không biết vị đại năng kia là ai đây? Tùy tiên sinh có thể tiến cử một chút hay
không?

- Nàng là sư tỷ của ta.

Tùy Qua nói:

- Nhưng nàng đang bế quan khôi phục nguyên khí, lúc này không thể gặp khách, Tô tông chủ thứ lỗi.

- Nguyên lai là nữ trung hào kiệt.

Tô Ngạn Tiên mỉm cười, khuôn mặt nghiêm túc:

- Thần Thảo tông quả nhiên ngọa hổ tàng long, tu vi cảnh giới của Tùy
tiên sinh đã là kinh thế hãi tục, không nghĩ tới tu vi cảnh giới của sư
tỷ ngươi còn kinh thiên động địa như thế, nếu sư tôn của ngươi chịu xuất quan, chỉ sợ muốn san bằng Côn Luân tông cũng không khó khăn đi.

- Nếu sư tôn của ta xuất quan, đương nhiên không cần sợ hãi Côn Luân tông.

Lời này của Tùy Qua cũng là nói thật, nhưng hắn biết Tô Ngạn Tiên đang thăm dò hắn, vì vậy nói thêm:

- Nhưng hiện tại sư tôn một lòng độ kiếp để tiến vào tiên giới, nào có
thời gian đi quản những chuyện nhỏ nhặt này. Huống chi hiện tại có sư tỷ ta tương trợ, Côn Luân tông thì thế nào, sớm muộn gì cũng bị chúng ta
phá hủy.

Độ kiếp!

Trong lòng Tô Ngạn Tiên lộp bộp, thầm nghĩ sư phụ của tiểu tử Tùy Qua
này thế nhưng đã đạt tới độ kiếp kỳ, như vậy đã có thể hoàn toàn quét
ngang tu hành giới, cho dù Côn Luân tông cũng không có đạo sĩ độ kiếp kỳ tồn tại đi? Khẳng định là không khả năng! Độ kiếp kỳ, có thể nói là tán tiên, ngoại trừ chân tiên của tiên giới, còn có ai là đối thủ? Mà chân
tiên chỉ có thể ở lại tiên giới, rất khó hạ phàm, nói cách khác Thần
Thảo tông thật sự thiên hạ vô địch sao?


- Nhất định phải cùng Thần Thảo tông chặt chẽ hợp tác!

Trong lòng Tô Ngạn Tiên nhủ thầm, đồng thời chuẩn bị sau khi trở về lại
nhắc nhở thái thượng trưởng lão, làm cho họ biết Thần Thảo tông đáng sợ. Lần này lựa chọn đứng thành hàng, may mắn Tô Ngạn Tiên tuyển đúng rồi,
nói cách khác không biết Thiên Lam kiếm tông phải có bao nhiêu người
chết ở chỗ này.

- Lời nói của Tùy tiên sinh rất đúng, có Thần Thảo tông tương trợ, cho dù là thiên địa đại kiếp nạn cũng không cần sợ hãi!

Tô Ngạn Tiên thoáng vỗ mông ngựa Tùy Qua, sau đó chuyển sang mục đích chính yếu:

- Tùy tiên sinh, làn này Thần Thảo tông đại triển thần uy, nhưng Thiên
Lam kiếm tông vẫn còn có chút lo lắng Côn Luân tông sẽ tiến hành trả
thù.

- Nếu như lo lắng, thì dời tới đây thôi.

Tùy Qua vừa nói ra lời này, liền nhìn thấy sắc mặt Tô Ngạn Tiên đại biến, biết nàng đang suy nghĩ gì, ha ha cười:

- Tô tông chủ, chỉ đùa một chút mà thôi. Thần Thảo tông là Thần Thảo
tông, Thiên Lam kiếm tông là Thiên Lam kiếm tông, chúng ta là hợp tác,
ta sẽ không làm chuyện lòng tham không đáy. Ta biết Thiên Lam kiếm tông
còn cần tăng cường thực lực, cho nên ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong
phần Cảnh Giới Đan nguyên anh kỳ cho các ngươi.

Tô Ngạn Tiên thở ra nhẹ nhõm, vội vàng nói:

- Vậy đa tạ Tùy tiên sinh.

Khi nói tới lời này, Tô Ngạn Tiên mới ý thức được uy thế của Tùy Qua
ngày càng mạnh, thế nhưng đã áp đảo nàng, xem ra vị trí tông chủ Thần
Thảo tông ngoại trừ Tùy Qua cũng không còn ai khác đảm nhiệm được.

Đưa tiễn Tô Ngạn Tiên, Tùy Qua đi cáo biệt cùng nhóm người Tang Thiên.

- Thế nào, lão đệ không có ý định dời trở về?

Tang Thiên cười hỏi.

- Bỏ đi, tạm thời không dời.

Tùy Qua nói:

- Anh cũng biết bây giờ là thời buổi rối loạn, nếu dời về vạn nhất tiếp
tục thêm cuộc đại chiến, không biết sẽ tai họa bao nhiêu người thường.

Tang Thiên đưa mắt nhìn cảnh hoang tàn khắp bốn phía, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, thở dài nói:

- Phải đó, cuộc đại chiến giữa người tu hành thật sự quá kinh khủng, nếu như khai chiến trong thế tục giới, hậu quả thật khó lường, nhưng nơi
này xem như bị hủy.

- Không sao, lực khôi phục của thiên địa tự nhiên luôn rất nhanh.

Tùy Qua nói:

- Chờ lần tới anh lại đây, nơi này sẽ khôi phục cảnh tượng trước kia.

- Chờ mong cùng cậu tiếp tục chiến đấu!

Tang Thiên vỗ nhẹ bả vai Tùy Qua.

- Không cần mong đợi, đây là chuyện tất nhiên thôi.

Tùy Qua nói.


- Phải, hiện tại tôi cũng hiểu được đây là chuyện tất nhiên.

Tang Thiên lo lắng nói:

- Gặp cuộc đại chiến hôm nay, tôi thật sự vô cùng lo lắng đối với thiên
địa đại kiếp nạn sắp tới. Bởi vì tôi biết cuộc chiến lúc đó sẽ mãnh liệt hơn hôm nay trăm ngàn lần!

- Không cần lo lắng.

Tùy Qua cũng vỗ vai Tang Thiên:

- Trước kia anh có từng nghĩ tới hay không, hôm nay chúng ta có thể chiến thắng Côn Luân tông?

Tang Thiên thoáng sững sờ, sau đó phá lên cười, theo sau mang theo người của Long Đằng rời đi.

Tang Thiên vừa đi, chỉ nghe Tùy Qua phía sau reo lên:

- Tang lão đại, anh quên lấy đan dược!



- Cao Phong, chân của cậu còn nhũn ra sao?

Trên một đỉnh núi, hai chân Giang Đào hãy còn run rẩy lên, cơ hồ đứng
không vững, bởi vì trường hợp chiến đấu lúc trước đã làm hắn rung động
thật sâu, để cho hắn có loại cảm giác sinh tử một đường, cho tới bây giờ hắn chưa từng đứng gần tử vong đến như thế.

- Mềm!

Trong miệng Cao Phong chỉ thốt ra một chữ, theo sau mới nói tiếp:

- Quá kinh khủng! Nơi này thật sự không phải chỗ ở của người!

- Những người khi nãy không phải người ngoài hành tinh đi?

Giang Đào không nhịn được hỏi lại một câu.

- Tới địa ngục đi, còn người ngoài hành tinh!

Cao Phong khẳng định nói:

- Là người tu hành, tuyệt đối là người tu hành!

- Đúng vậy, là người tu hành.

Liễu Tiểu Đồng gật đầu:


- Nhưng thực lực của họ quá kinh khủng!

Thần sắc ba người đều kinh hãi.

Với lực lượng cùng tu vi của bọn họ, căn bản không có tư cách tham dự
cuộc đại chiến này, nhưng Tùy Qua vì khích lệ bọn hắn, đặc biệt lưu một
vị trí cho họ đứng trên đỉnh núi có thể tinh tường chứng kiến cảnh tượng thảm thiết của chiến trường. Nhưng Tùy Qua không để cho họ ở trong hiểm cảnh, bởi vì ngọn núi này là ngọn núi mà Khổng Bạch Huyên trấn thủ, có
thể nói là nơi an toàn nhất.

Nhưng dù đại chiến chấm dứt đã lâu, ba người còn chưa khôi phục lại.

Bởi vì trường hợp khi nãy thật quá rung động.

Nhưng cũng quá kinh khủng! Ba người tận mắt nhìn thấy vô số người tan
thành mây khói, vô số người bị kiếm khí gào thét xoắn thành bánh thịt.

- Ba người thật sự không tiền đồ, lúc này mà chân vẫn còn nhũn ra!

Thanh âm Cát Hiểu Mẫn chợt vang lên.

- Cô…Hiểu Mẫn, cô cũng ở đây sao?

Giang Đào miễn cưỡng mỉm cười, ra vẻ thoải mái nói:

- Không có gì, chúng tôi chỉ là cảm thán cuộc chiến khi nãy mà thôi, sao lại sợ hãi chứ, phải không Cao Phong?

- Phải đó, chúng tôi sao lại sợ hãi.

Cao Phong cười khan nói.

- Được rồi, các anh có sợ hay không, tôi liếc mắt nhìn sẽ biết.

Cát Hiểu Mẫn hừ một tiếng:

- Các ngươi đã tiến vào tiên thiên kỳ rồi đâu, ở thế tục giới xem như là cao thủ, không nghĩ tới còn nhát gan như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận