Y Tiên Thiểu

So sánh với vẻ khí phách của Tăng Hoàng, Nghiễm Tâm thượng nhân thoạt nhìn là một đại hòa thượng hiền lành, rất khó nghĩ tới hắn là người đứng đầu Ngũ Đài sơn. Mà trên thực tế Nghiễm Tâm cũng thật sự khó khăn, sau khi nhìn thấy Tùy Qua lại thở dài nói:

- Mộc Hoàng, mặc dù bần tăng đứng đầu một tông, nhưng thật nhiều sự tình là thân bất do kỷ, hi vọng Mộc Hoàng đừng khó xử người của Ngũ Đài sơn.

Nghiễm Tâm hạ thấp tư thái, thật có chút làm người khó hiểu.

Nhưng với uy thế trước mắt của Tùy Qua, hơn nữa Nghiễm Tâm chỉ có tu vi hóa thần trung kỳ, cho nên biểu hiện điệu thấp cũng là chuyện hợp lý.

Có lẽ Nghiễm Tâm không biết thực lực chân chính của Tùy Qua mạnh bao nhiêu, nhưng hắn biết rõ thực lực của Tăng Hoàng như thế nào, mà Tăng Hoàng bị Tùy Qua đánh hốt hoảng mà chạy, như vậy có thể biết thực lực Tùy Qua mạnh mẽ ra sao.

- Không biết Nghiễm Tâm tông chủ khi nào nghe nói ta muốn làm khó dễ Ngũ Đài sơn đây?

Tùy Qua thản nhiên hỏi.

Nghiễm Tâm thoáng kinh ngạc, sau đó vội vàng cười làm lành:

- Có một câu này của Mộc Hoàng, bần tăng an tâm.

- Ngươi thật sự an tâm?

Tùy Qua mỉm cười:


- Tuy rằng ta sẽ không bất lợi với Ngũ Đài sơn, nhưng theo trạng huống trước mắt mà xem, ngươi thật nghĩ người của Ngũ Đài sơn có thể tách ra thị phi sao? Ngũ Đài sơn lần này bị Tăng Hoàng khống chế, lợi dụng, chuyện này tu hành giới đều biết rõ ràng, vốn mọi người đều nghĩ Phật tông Ngũ Đài sơn đã tách biệt hoàn toàn, phân rõ giới hạn với Thiên Ngoại Phật Tông, nhưng trải qua sự kiện lần này, các ngươi cho rằng còn có thể tẩy sạch liên lụy sao?

- Lời của Mộc Hoàng thật chuẩn xác.

Nghiễm Tâm buồn bực nói:

- Nhưng Mộc Hoàng không biết tình cảnh của chúng tôi. Phật tông Ngũ Đài sơn mặc dù đứng riêng biệt, nhưng Côn Luân cùng Thục Sơn kiếm tông chưa bao giờ để yên cho chúng tôi, hơn nữa không ngừng giám thị động tĩnh. Mà Tăng Hoàng bọn hắn lại không thật sự tin tưởng chúng tôi, chỉ lợi dụng chúng tôi, nếu chúng tôi không cam lòng bị lợi dụng, chỉ còn con đường chết. Với năng lực của Ngũ Đài sơn, bên nào chúng tôi cũng không thể trêu vào ah.

Những lời hắn nói đều là lời nói thật. Đích xác Ngũ Đài sơn đã không còn là Phật tông thuần túy, luôn bị tiên đạo khống chế ngăn chặn, chỉ là quân cờ của Côn Luân, Thục Sơn mà thôi. Đối mặt với nhóm người Tăng Hoàng họ cũng không có thực lực đối kháng, chỉ có thể làm a dua. Nhưng ngày tháng như vậy không dễ qua, lần này vì Tăng Hoàng mà đắc tội Tùy Qua, Nghiễm Tâm cảm thấy tai vạ đến noơi, bởi vậy nhanh chóng chạy tới Thần Thảo tông chịu đòn nhận tội.

Ngoại trừ xin được trị tội, hắn còn có tâm tư khác, tìm hiểu một chút thực lực của Thần Thảo tông, sau đó tìm cơ hội gia nhập vào, miễn cho phải trải qua ngày tháng bị ép buộc, quả thật là hồi hộp lo sợ, tùy thời đều sẽ xảy ra vấn đề.

- Nghiễm Tâm tông chủ, ngươi đã thành khẩn thẳng thắn bẩm báo như vậy, ta đã hiểu được rồi.

Tùy Qua nói:

- Ngươi cứ yên tâm, xưa nay ta là người ân oán rõ ràng, nếu Nghiễm Tâm tông chủ đã có khó xử, ta cũng sẽ không làm khó Ngũ Đài sơn.

Tùy Qua vẫn chưa đưa ra chuyện mời chào, bởi vì hắn biết có một số việc cần mồi nhử.

Chờ đối phương chủ động mở miệng, Tùy Qua có thể chiếm cứ càng nhiều chủ động.

Trong lòng Nghiễm Tâm thoáng do dự, nói tiếp:

- Mộc Hoàng, cuộc chiến tại Ngũ Đài sơn uy danh của Mộc Hoàng đã khiếp sợ thiên hạ, môn nhân đệ tử Ngũ Đài sơn đều xem ngài là thiên thần hạ phàm. Nhất là Mộc Hoàng có thể triệu ra tiên giới chi môn, thật làm chúng ta rung động không thôi. Cho nên bần tăng có một ý nghĩ – Ngũ Đài sơn nguyện ý cùng Thần Thảo tông của Mộc Hoàng kết minh, từ nay về sau cùng Thần Thảo tông tiến lui.

- Ngô…

Tùy Qua thoáng chần chờ, sau đó nói:

- Về chuyện hợp tác kết minh, trên thực tế ta đã từng suy nghĩ qua. Nhưng Thần Thảo tông đã kết minh cùng Thiên Lam kiếm tông, nói vậy Nghiễm Tâm tông chủ cũng đã biết được. Việc đồng minh không cần nhiều mà cần thành tâm, nếu hiện tại ta tùy tiện kết minh với tông chủ, chẳng phải sẽ làm người của Thiên Lam kiếm tông có ý tưởng khác sao?

- Việc này…

Nghiễm Tâm vốn tưởng rằng Tùy Qua là người dã tâm bừng bừng, hẳn thật dễ dàng đáp ứng lời đề nghị của hắn, ai biết thậm chí Tùy Qua còn có ý tứ thoái thác, thật làm cho hắn cảm thấy khó xử. Hiện tại tình cảnh của Ngũ Đài sơn thật không ổn, bởi vì Thiên Ngoại Phật Tông cùng nhóm người Côn Luân đã ngày càng kịch liệt gay gắt, Ngũ Đài sơn bị kẹt ở trung gian, hai mặt đều không lấy lòng, hoàn toàn có thể biến thành vật hi sinh.


Nghiễm Tâm nghĩ nghĩ, hỏi:

- Vậy…không biết Mộc Hoàng có chỉ điểm nào không?

- Nghiễm Tâm tông chủ, ngươi đi tìm Thiên Lam kiếm tông đi.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nếu Tô tông chủ không có ý kiến gì, ngươi kết minh với Thiên Lam kiếm tông, cũng chính là gián tiếp kết minh với ta vậy.

Chiêu thức xử lý vấn đề của Tùy Qua thật cao minh, vừa có thể kéo Ngũ Đài sơn vào phe cánh, cũng không phá hỏng quan hệ với Thiên Lam kiếm tông, hơn nữa còn làm sâu sắc lòng tín nhiệm giữa đôi bên.

Nghiễm Tâm nhìn thấy Tùy Qua không phải nói đùa, biết nhiều lời vô ích, đành đi tìm Thiên Lam kiếm tông thương nghị chuyện kết minh.

Hai giờ sau, Tô Ngạn Tiên cùng Tô Ngưng Yên đến bái phỏng.

- Tùy tiên sinh, trước tiên chúc mừng ngài chiến thắng Tăng Hoàng, hiện tại uy danh của ngài có thể nói không ai không biết.

Tô Ngạn Tiên chúc mừng, sau đó đưa đề tài nhắc tới Ngũ Đài sơn:

- Nhưng Tùy tiên sinh lại đẩy Ngũ Đài sơn Nghiễm Tâm đến chỗ của ta, ta còn không rõ ý tưởng của Tùy tiên sinh đâu.

- Cho dù Tô tông chủ không rõ, nhưng cũng có thể suy đoán được.

Tùy Qua mỉm cười:


- Trạng huống hiện tại của Phật tông Ngũ Đài sơn phi thường xấu hổ, điểm này Nghiễm Tâm đã nói với ngươi đi.

Tô Ngạn Tiên gật đầu:

- Ta biết, Tùy tiên sinh muốn Nghiễm Tâm kết minh với chúng ta, là tin được chúng ta, điểm này ta phi thường cảm tạ tín nhiệm của Tùy tiên sinh. Nhưng nếu chúng ta kết minh cùng Ngũ Đài sơn, vậy xem như đồng thời đắc tội Côn Luân cùng Thiên Ngoại Phật Tông, chẳng lẽ không phải là không có lợi ích gì cho bổn tông hay sao?

- Tô tông chủ xem được thật rõ ràng. Nhưng chúng ta cũng có thể cho rằng, chúng ta không phải đồng thời đắc tội bọn hắn, mà là hướng Côn Luân cùng Thiên Ngoại Phật Tông tuyên chiến!

Tùy Qua ngạo nghễ nói, không biết vì sao từ sau khi đánh bại Tăng Hoàng, giơ tay nhấc chân hắn lại mang theo khí thế uy nghiêm, làm Tô Ngạn Tiên cùng Tô Ngưng Yên đều trở nên nghiêm túc.

- Ý của tiên sinh là…muốn cố ý thông qua phương thức này tuyên chiến với Côn Luân cùng Thiên Ngoại Phật Tông?

Tô Ngạn Tiên hỏi.

- Ngươi cũng có thể cho rằng như vậy.

Tùy Qua nói:

- Tô tông chủ, kỳ thật lần trước khi ta suất lĩnh Thần Thảo tông đánh lui liên quân Côn Luân tông, giữa chúng ta cùng Côn Luân tông đã không còn khả năng giải hòa. Hơn nữa Côn Luân cũng đã sớm hận cả Thiên Lam kiếm tông, điểm này không cần ta nhắc nhở các ngươi đi. Nếu như vậy có gì mà lo lắng, đắc tội bọn hắn thì thế nào, Thiên Ngoại Phật Tông thì thế nào? Côn Luân tông Vũ Hoàng, không phải đã bị ta giết chết sao, Thiên Ngoại Phật Tông Tăng Hoàng, không phải bị ta đánh bị thương tháo chạy, hiện tại là thời gian phản kích, vì sao phải lùi bước? Vì sao phải sợ hãi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận