Y Tiên Thiểu

- Nếu ở lúc bình thường có lẽ thật sự có tâm vô lực, nhưng khi thiên địa đại kiếp nạn đến gần, thiên địa pháp tắc rối loạn…

- Không sai, vì sao ta không nghĩ tới điểm này!

Khổng Bạch Huyên kinh hô:

- Nếu thật là như vậy, Thần Thảo tông chúng ta gặp phải nguy hiểm rồi
sao, ai, chúng ta không có hậu trường gì, mà cho dù Tiên Viên chân nhân
đã phi thăng, cũng chỉ là tiên nhân mà thôi, khẳng định không thể đối
kháng với nhiều tiên nhân của Côn Luân, đúng rồi, sư đệ không phải có
Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ sao, nói không chừng viễn cổ Thanh Đế sẽ
giúp ngươi đâu.

- Ách…viễn cổ Thanh Đế, việc này cũng đừng suy nghĩ.

Tùy Qua cười khổ:

- Lúc ban đầu ta còn nghĩ Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ là do Thanh Đế lão nhân gia ban xuống, nhưng hiện tại xem ra hơn phân nửa là không phải,
đúng rồi, sư tỷ là tiên thảo, với tu vi của ngươi khi kết hợp với ta,
hẳn là cảm ứng được Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ tồn tại đi?

Khổng Bạch Huyên liếc hắn:

- Đã tới thời điểm này ta làm gì còn lòng thanh thản đi nghiên cứu giáp trụ trên người ngươi.

Theo sau nàng nói tiếp:

- Ta biết giáp trụ trên người ngươi là do ý chí của thiên hạ cỏ cây dung hợp, lại là Mộc Hoàng giáp trụ tiên giới biến hóa, có thể gợi lên tiên
giới chi môn, trong chuyện này làm cho người ta cảm thấy được có chút
không đơn giản, tóm lại ngươi nên cẩn thận một chút.

- Sư tỷ yên tâm, cũng như lời ngươi nói, hiện tại đại thế của ta đã
thành, bất luận kẻ nào muốn lay động ta cũng không dễ dàng như vậy.


Tùy Qua tin tưởng mười phần nói, hiện tại tu vi của hắn đã là hóa thần
trung kỳ, giáp trụ trở thành tiên khí, Hồng Mông Thụ cơ hồ đạt tới cấp
bậc tiên khí, chỉ cần Hồng Mông Thụ hoàn toàn hiển ủy, hắn cũng không
cần sợ hãi, cho dù là chân chính địa tiên nhân, Tùy Qua cũng tin tưởng
cùng một trận chiến, nhưng trước mắt hắn vẫn phải vạn phần cẩn thận, Côn Luân cùng Thục Sơn kết minh, đây không phải chuyện đơn giản, đúng như
lời của Tùy Qua, Côn Luân liên thủ với Thục Sơn, chẳng khác gì một phần
hai thế lực tu hành giới, Thần Thảo tông, Thiên Lam kiếm tông cùng Ngũ
Đài sơn chưa thể ngang hàng địa vị với bọn họ.

Sau khi Thiên Hạ Minh hiệu lệnh đi ra, người yêu cầu gia nhập Thần Thảo
tông bắt đầu giảm bớt, điều này nói rõ lực uy hiếp của Côn Luân cùng
Thục Sơn vẫn còn tồn tại.

Nhưng làm cho Tùy Qua ngoài ý muốn chính là đội ngũ tiên thiên kỳ dựa
theo quy củ của Thần Thảo tông rốt cục đã được thu nhận vào.

Đương nhiên đối với đội ngũ tiên thiên kỳ, “Thiên Hạ Minh” không đặt vào trong mắt, nhưng đối với Tùy Qua mà nói, chỉ cần còn thời gian là hắn
có thể đào tạo ra nguyên anh kỳ, tuy bị Côn Luân cùng Thục Sơn xem nhẹ,
nhưng với hắn có lẽ sẽ là quân chủ lực trong tương lai.

Người gia nhập đã ít dần, Tùy Qua xem như nhàn rỗi, bế quan tĩnh tu hai
ngày với Khổng Bạch Huyên, hắn dự định rời khỏi Minh Kiếm sơn đi vào thế tục giới xử lý công việc, dù sao Thần Thảo tông có Khổng Bạch Huyên
trấn thủ, cũng sẽ không đến nỗi nào.

- Sư tỷ, ta muốn đi thế tục giới, phiền ngươi chiếu cố Thần Thảo tông.

Tùy Qua nói.

- Ngươi nói những lời này với ta, chỉ là vẽ rắn thêm chân.

Khổng Bạch Huyên khẽ cười:

- Ngươi nhớ mấy cô vợ nhỏ ở thế tục giới sao?

- Có chút nhớ họ.

Tùy Qua nói:

- Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu.

Hai ngày này Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng quay về thế tục giới hoàn
thành chuyển hình lần cuối cho tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường, tuy rằng
Tùy Qua có chút bận tâm an toàn của các nàng, nhưng phải để họ rời đi,
nhưng hắn dặn hai người mang theo Chúng Sinh Quả, sẽ không bị người nhìn ra manh mối.

Lam Lan cũng đã quay về Đế Kinh, nàng dự định thành lập một “đoàn thể
tin tức tận thế”, chọn lựa một ít nhân sĩ chính trực gia nhập, hi vọng
đến ngày thiên địa đại kiếp nạn giáng xuống còn có thể bảo trì được xã
hội công chính cho thế tục giới.

Chỉ có Ngưu Tiểu Hoa lưu lại Minh Kiếm sơn mạch, bởi vì nàng nghe theo
lời Tùy Qua, ở trong này chuyên tâm tu luyện với ba người Cao Phong, mà
lòng chuyên chú của nàng thật sự không ai sánh được.

An bài xong Thần Thảo tông, Tùy Qua quay về thế tục giới.


Khi Tùy Qua xuất hiện, Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng đang ở trong văn phòng bàn bạc công việc, nhưng hai người hoàn toàn thay đổi khuôn mặt,
trở thành thành viên cố vấn của tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường.

Hai người đem hình dạng của mình biến thành hai thanh niên trẻ tuổi.

Thấy Tùy Qua xuất hiện, còn vươn tay muốn ôm mình, Đường Vũ Khê liếc mắt:

- Hiện tại chúng tôi như vậy anh không cảm thấy khó xử sao?

Đường Vũ Khê lườm hắn.

Tùy Qua vội vàng thu liễm tư thế, nói:

- Anh không phải nhớ hai người sao, muốn xem công việc thế nào rồi, có
cần anh hiệp trợ hay không, nhưng đầu tiên cho anh biết tính toán của
hai người, tính sao đây?

- Ý định của chúng tôi thật đơn giản, buông bỏ Tiên Linh!

Đường Vũ Khê kiên quyết nói.

- Ai nói chúng ta phải buông bỏ?

Tùy Qua sầu muộn nói:

- Chỉ là khi thiên địa đại kiếp nạn tiến đến, chỉ sợ chúng ta còn không
lo nổi cho mình, làm sao có thời gian băn khoăn cho Tiên Linh Thảo Đường đây? Cho nên anh dự tính lưu lại tài liệu, dự trữ nhiều thuốc, đợi sau
khi kiếp nạn đi qua sẽ xây dựng lại.

Theo Tùy Qua xem ra, đây là chuyện bất đắc dĩ, tuy rằng tập đoàn Tiên
Linh Thảo Đường là tâm huyết của hắn, bị hủy trong chiến lửa thật sự
đáng tiếc, nhưng đối với tập đoàn mà nói giữ lại tính mạng càng nhiều
người mới là trọng yếu nhất. Nếu đã không cách nào chiếu cố, phải biết
nên lấy hay bỏ.

- Cho nên chuyện của tập đoàn cứ giao cho chúng tôi xử lý đi.

Trầm Quân Lăng khẽ cười nói:


- Sao vậy, chẳng lẽ anh không tin được chúng tôi? Chẳng lẽ hai chị em tôi chỉ chút chuyện này cũng không làm được?

- Em rõ ràng là lấy lòng nữ nhân đọ lòng quân tử. Anh làm sao có thể
không tin hai người, anh chỉ muốn xem mình có cần làm chút gì đó, dù sao chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn là tâm huyết của chúng ta, kỳ thật anh
cũng không muốn trơ mắt nhìn tập đoàn bị hủy diệt. Đúng rồi, kế hoạch
của hai người rốt cục ra sao?

- Kế hoạch của anh là dự trữ càng nhiều thuốc cùng tài liệu, như vậy có
thể cam đoan sau khi kiếp nạn trôi qua có thể xây dựng lại. Kỳ thật suy
nghĩ của anh không gì đáng trách, nhưng anh đã xem nhẹ một điều…

- Anh xem nhẹ chuyện gì?

Tùy Qua kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê.

- Vấn đề thời gian!

Đường Vũ Khê chỉ ra mấu chốt:

- Xin hỏi Tùy Qua đồng học, Mộc Hoàng đại nhân của tôi, anh phỏng chừng
thiên địa đại kiếp nạn đến khi nào mới chấm dứt đây? Một tháng hay một
năm? Hay là mười năm?

Tùy Qua ngây ngẩn cả người.

Đích xác cho tới nay hắn chỉ lo lắng thời gian kiếp nạn tiến đến, mà chưa từng nghĩ tới khi nào sẽ chấm dứt.

Hoặc là hắn căn bản không dám suy nghĩ vấn đề này.

Bởi vì đối thủ thật sự quá cường đại, chỉ riêng tâm ma thế giới theo hắn biết rõ còn có tám trăm vạn ma đầu tu vi hơn nguyên anh kỳ, cỗ lực
lượng này thật sự là không tưởng, hoàn toàn không thể đối kháng, càng
đừng nói tới thế giới khác, chủng loại ma đầu khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận