Y Tiên Thiểu

Nhưng lúc này trên mặt Mục Ngọc Giao hiện ra biểu tình đùa cợt, quai hàm đột nhiên trướng lên, sau đó “chi” một tiếng, phun ra một vật dùng tốc độ cao xoay tròn đánh úp tới cổ Tùy Qua.

Ám khí?

Ngân quang chợt lóe, hai mắt Tùy Qua lóe tinh quang, không ngờ là một con bướm ám khí nhỏ tinh mỹ, khi xoay tròn trên không trung chẳng khác gì một con bướm màu bạc.

Xinh đẹp nhưng trí mạng.

Cũng giống như chủ nhân của nó.

Ở thời gian quyết đấu sử dụng ám khí, nhiều ít làm cho người ta sinh ra cảm giác không quang minh chính đại, nhưng nếu người thi triển ám khí là một mỹ nữ, lại ngượng ngùng chỉ trích, nếu không sẽ bị người nói không phong độ.

Nhưng lần này Tùy Qua không dùng tay đi đón, mà đột nhiên bắn ra, lại như một con ếch, ba một tiếng quấn lấy ám khí hút vào trong miệng.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng Tùy Qua làm ra động tác khiến Mục Ngọc Giao phát điên, hắn lại đang hút lấy ám khí liếm liếm! Xem bộ dáng thật giống như cùng nàng hôn môi, sau đó nhấm nháp, đang hồi tưởng đôi môi thơm ngọt của mỹ nhân đâu.

Bá! Bá! Bá! Bá!

Mục Ngọc Giao có cảm giác bị người khinh bạc, tức giận đến hai mắt phun lửa, phân thủy thứ như nổi điên đâm thẳng vào người Tùy Qua.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Chỉ thấy hai ngón tay của Tùy Qua liên tục bắn ra, nhẹ nhàng hóa giải thế công của Mục Ngọc Giao.

Càng vô sỉ chính là trong lúc giao thủ với Mục Ngọc Giao, Tùy Qua còn dùng “Vô sỉ tróc trùng thủ” phật qua trước ngực nàng, hơn nữa còn đem vài tia chân khí rót vào bên trong, khiến cho Mục Ngọc Giao rùng mình, trên mặt còn đỏ ửng.

Kỳ thật Tùy Qua không háo sắc đến như vậy, nhưng thủ pháp của nữ nhân này rất cay độc, hơn nữa còn tàn nhẫn, muốn nàng biết khó mà lui là chuyện không thể nào, đại khái chỉ có thể đánh nàng trọng thương nàng mới chịu bỏ qua. Mà Tùy Qua không oán thù với nàng, hạ nặng tay thật sự không tốt lắm. Cho nên hắn mới quyết định dùng chiêu “sờ soạng” kia hi vọng nàng sớm nhận thua mà chịu ngừng tay.

Theo Tùy Qua xem ra, loại phụ nữ như Mục Ngọc Giao sẽ không nguyện ý để người khinh bạc mình đi?

Quả nhiên cách làm của Tùy Qua rất nhanh liền hữu hiệu.

Tuy rằng Mục Ngọc Giao tức giận đến hai mắt phun lửa, nhưng biết không làm gì được Tùy Qua, đột nhiên ngừng tiến công, hai tay vung lên đem phân thủy thứ ghim xuống boong tàu, vũ khí vẫn còn rung động lên.

- Anh…thắng!

Bộ ngực Mục Ngọc Giao phập phồng, cảm xúc dao động thật lớn.

- Đa tạ.


Tùy Qua nhàn nhạt cười.

- Nguyện đổ chịu thua, thuyền này thuộc về Cuồng Hùng bang.

Mặc dù Mục Ngọc Giao là nữ nhân, nhưng cũng là nhân vật cầm lên thì buông xuống được.

Sau khi nhận thua, Mục Ngọc Giao nhìn chằm chằm Tùy Qua, lửa giận trong mắt tựa hồ như muốn nuốt sống hắn:

- Tôi nhất định sẽ trả lại sỉ nhục hôm nay!

- Xem ra quả đấm của tôi vẫn không thể phá hủy sự ngây thơ của cô.

Tùy Qua có chút trang bức nói:

- Nhưng tôi không để ý tiếp tục phá hủy một lần!

- Chúng ta đi!

Mục Ngọc Giao hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nhìn Tùy Qua, nhảy lên thuyền nhỏ nhanh chóng rời đi.

- Cứ vậy thắng được một du thuyền?

Tùy Qua cảm thấy chuyện này có chút không chân thật.

- Đúng vậy! Du thuyền này là của chúng ta!

Đao tử có chút kích động nói:

- Cũng may là lão bản ra tay mới có thể hàng phục nàng! Nếu là tôi, chỉ sợ đã bị nàng chọc vài lỗ thủng!

- Hai người cao hứng được quá sớm!

Nhãn Kính đổ nước lạnh:

- Vừa rồi Mục Ngọc Giao đem toàn bộ người của nàng rời khỏi. Hai người có ai biết lái du thuyền sao?

- Ta kháo! Nữ nhân này thật quá độc ác! Đụng thuyền thì sao đây…

Đao tử kinh hô, hắn không biết bơi, cho nên vừa nghe du thuyền không người điều khiển, lập tức hoảng hốt.

- Vội cái gì, trước tiên cho thuyền dừng lại rồi tính sau!

Tùy Qua nói, ba người vội vàng chạy về hướng phòng lái.

Đi vào phòng lái, Tùy Qua liền luống cuống.

Mẹ nó! Vừa nhìn toàn là tiếng nước ngoài!

Ba người đều trợn tròn mắt.

Hơn nữa lúc này thuyền đã không thể khống chế, bắt đầu chớp lên.

Nếu còn tiếp tục chạy đi, thuyền đắm là chuyện tất nhiên.

- Tôi lên mạng tìm cách xem!

Nhãn Kính lau mồ hôi lạnh, kêu lên.

- Chờ anh tra được tư liệu, chúng ta đã chìm xuống nước cho cá ăn!

Đao tử buồn bực nói.

- Không cần tra xét! Tôi biết làm sao thao tác!

Tùy Qua vung nắm tay hung hăng nện lên bảng điều khiển.

Hoa lửa văng khắp nơi.

Bảng điều khiển phát ra thanh âm bành bạch, trong không khí tản ra mùi khét lẹt.


Thanh âm động cơ thuyền rốt cục ngừng lại.

Du thuyền trở nên an tĩnh.

Nhãn Kính nhìn bảng điều khiển tổn hại, cười khổ nói:

- Không có mấy trăm vạn sửa chữa duy tu, xem ra không cách nào dùng du thuyền này.

- Lão bản làm đúng. Bỏ ra mấy trăm vạn sửa chữa đỡ hơn bị chìm cả người lẫn thuyền!

Đao tử còn sợ hãi nói.

- Đừng nói nhảm, nhanh chóng thả neo, sau đó tìm người sửa chữa, thuận tiện thuê một người biết lái thuyền đi.

Tùy Qua nói.

Lúc này di động của hắn vang lên.

Tùy Qua nghe điện thoại, nói:

- Triệu tam gia yên tâm, Mục Ngọc Giao không bị thương.

- Tôi yên tâm rồi.

Triệu tam gia nói trong điện thoại:

- Tôi thiếu cậu một nhân tình.

Nguyên lai Mục Ngọc Giao là cháu gái của Triệu tam gia, trước đó hắn đã mời Tùy Qua giúp đỡ, làm cho nàng biết khó mà lui.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Tùy Qua đã không hạ độc thủ với nàng.

- Triệu tam gia không cần khách khí.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng tôi thắng du thuyền của cháu gái ông, có lẽ nàng sẽ thật đau lòng.

- A…nha đầu kia để nàng chịu chút suy sụp vẫn tốt hơn.

Tùy Qua hàn huyên vài câu với Triệu tam gia, sau đó cúp điện thoại.

Ba người đợi tới khi tiểu đệ Cuồng Hùng bang thuê một thuyền nhỏ đi ra đón, Tùy Qua mới có thể rời khỏi du thuyền quay về trên bờ.

Sau khi lên bờ, tiểu đệ kia nói:

- Lão bản, để tôi gọi xe đến đưa ngài.


- Không cần, anh đi làm chuyện của mình đi thôi.

Tùy Qua nói xong sải bước đi về hướng nội thành.

Mười mấy phút sau hắn đã về đến hiệu khu chính thức của Đông đại.

Tùy Qua không đi vào trong, mà rất nhanh chuẩn bị rời khỏi nơi này về hiệu khu Phát Phong.

- Tùy…Qua…Qua…!

Tùy Qua vừa định rời khỏi, lại nghe có người gọi lại.

Người gọi hắn kéo dài thanh âm, nghe qua như gọi “Tùy ca ca”.

Bởi vì là tiếng gọi của nữ sinh, Tùy Qua lập tức quay đầu lại.

- Là cô gọi tôi “Tùy ca ca” sao?

Hắn mỉm cười, nhưng rất nhanh liền ngừng cười.

Bởi vì dù hắn có thể miểu sát toàn bộ nữ tử trên thế gian, tuyệt đối cũng không thể làm cảm động cô gái trước mắt. Đem nụ cười phong lưu phóng khoáng dùng trên người nàng, thật sự là quá lãng phí!

Là đạo lý gì?

Bởi vì đối phương căn bản không thích đàn ông!

Chính là bách hợp mà thôi.

Cho nên Tùy Qua thu lại nụ cười rất nhanh, miễn lãng phí tài nguyên quý giá của hắn.

- Tùy ca ca?

Nữ sinh khinh thường cười cười:

- Nhìn không ra nam sinh bộ dáng như anh lại cũng hoa tâm như vậy. Cũng tốt, xem ra bổn tiểu thư không thích nam sinh thật sự là cử chỉ sáng suốt.

- Cái gì gọi là nam sinh như tôi?

Tùy Qua hận nhất là có người nói mình không soái, nhất là nữ sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận