Y Tiên Thiểu

- Hôn ta!

Thẩm Quân Lăng nói với Tùy Qua, sau đó lại bỗng nhiên nói:

- Thôi !

Tùy Qua đang thầm vui mừng, ai ngờ Thẩm Quân Lăng lại thay đổi chủ ý, hơn nữa đã khởi động xe.

- Tại sao?

Tùy Qua ghen tỵ buồn bực nói.

- Ngươi muốn làm trò nụ hôn nóng bỏng với ta trước mặt nhạc mẫu tương lai của ngươi sao?

Thẩm Quân Lăng hỏi, dùng ngón tay chỉ bên kia đỉnh núi.

Tùy Qua dõi mắt nhìn lại, phía trên đỉnh núi quả nhiên có một thân ảnh xinh đẹp, tựa hồ đang nhìn về phía bên này, loáng thoáng chính là mẫu thân của Thẩm Quân Lăng.

Tùy Qua đột nhiên đổ mồ hôi, hỏi:

- Cách xa như vậy, làm sao ngươi biết là mẹ của ngươi?

- Khi trinh tiết của ta bị uy hiếp, mẹ ta luôn là người xuất hiện trước tiên!

Thẩm Quân Lăng rất hùng hồn nói:

- Ngươi có lẽ không tin. Khi ta học năm nhất, có một tiểu nam sinh đặc biệt đẹp trai, lễ tình nhân đến tặng hoa và chocolate cho ta, muốn hôn ta một cái, kết quả, hắn bị mẹ ta tát cho một cái, cả miệng cũng sưng thành lạp xưởng. Từ khi đó, ta biết danh hiệu "Quỷ thủ Tiêu tam nương" của mẹ không phải là danh hão. Còn có một lần, khi học năm hai, một tiểu hỏa đẹp trai hẹn gặp mặt ta ở núi phía sau trường học, kết quả hôm đó rắn rết khắp núi xuất động, hù dọa tiểu tử đó ngất đi, còn có. . .

Tùy Qua nghe thấy mà kinh hãi không thôi, sau đó nhìn bình súp đặt trên xe, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Lúc trước ta uống một hớp súp mẹ ngươi chưng, có thể chết bất đắc kỳ tử hay không?


- Không biết.

Thẩm Quân Lăng nói:

- May là ngươi tặng mẹ ta một cây nhân sâm, ấn tượng của bà đối với ngươi cũng không tệ lắm. Nhưng, nếu ngươi muốn phát sinh hành động X với ta trước hôn nhân, chỉ sợ sẽ rất khó bảo đảm bà không dùng thủ đoạn độc ác thúc dục con rể.

- Mẹ ngươi cũng quá bảo thủ?

Tùy Qua im lặng nói.

- Bởi vì mẹ ta là tộc nhân Hắc Di của Quế Châu. Trong mắt bà, bất kỳ nam nhân nào cố gắng phá hỏng trinh tiết của một cô gái trước hôn nhân đều là hóa thân của ác ma. Ở làng của bà, nam nhân như vậy, đều bị trói vào tảng đá, sau đó ném xuống sông. Nếu như không chết mới có thể chứng minh nam nhân này trong sạch , không xúc phạm thần linh. . .

- Tư tưởng mê tín phong kiến thật là hại chết người!

Tùy Qua buồn bực nói:

- Nhưng cha ngươi làm sao lại cưới mẹ ngươi?

- Bởi vì mẹ ta xinh đẹp chứ sao.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Đúng không?

- Đúng vậy, mọi người nói nữ nhân bốn mươi như bã đậu, ta thấy mẹ ngươi vẫn là một đóa hoa.

Tùy Qua nói.

- Bảo dưỡng chứ sao.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Mẹ ta không biết xài bao nhiêu tiền, nát bét bao nhiêu dược liệu tốt trên mặt của bà. Ngươi biết cha ta vì sao cưới mẹ ta không?

- Vấn đề này ta thật sự tò mò.

Tùy Qua nói.

- Năm đó, ba ta xuất môn rèn luyện, một mặt tìm kiếm dược thảo trân quý ở các danh sơn, một mặt ma luyện ý chí. Sau này, khi đi qua lán trại của mẹ ta, nhìn thấy mẹ ta giặt áo bên khe suối, nhất thời vừa thấy đã yêu. Sau đó, ông ngoại ta biết chuyện này, cho nên triệu tập người của bộ tộc, dùng dược vật cho ba ta ăn, sau đó dựa theo quy củ, ném xuống sông. Ai ngờ, sau đó ba ta và tảng đá cùng nhau lơ lửng trên mặt nước, cho nên mấy ông già trong trại nói ba ta có thần linh bảo hộ, cho nên đã lừa gạt được mẹ ta tới tay.

Thẩm Quân Lăng nói.

- Cha ngươi thật là gian xảo.

Tùy Qua cười nói. Rất hiển nhiên, phụ thân của Thẩm Quân Lăng đã lợi dụng chân khí đùa bỡn, không chỉ gạt được mỹ nhân, còn được nhạc phụ chấp nhận.

- Gian xảo cái gì, cái này gọi là ý trời!

Thẩm Quân Lăng phản bác:

- Nếu bọn họ dùng cách khác xử lý ba ta, không phải hắn sẽ gặp tai ương sao.

Xem ra, nha đầu Thẩm Quân Lăng vẫn rất bảo vệ phụ thân của nàng.

Lúc này, bầu trời bắt đầu tràn ngập sương mù, con đường phía trước trở nên mơ hồ không rõ.


-------------

Phòng Vip quán rượu Phủ Thiên.

Nhuế Cường và Lâm Tiểu Thập lại gặp nhau.

- Tiểu Thập, ngươi muốn cao thủ, ta đã thuê người cho ngươi.

Nhuế Cường nói:

- Nhưng, ngươi đã chuẩn bị xong tiền chưa? Ngươi phải biết rằng, mời được những người này, ta cũng bỏ ra không ít tiền và lời lẽ đâu.

- Tiền, bao nhiêu tiền?

Lâm Tiểu Thập có chút khó xử nói:

- Sau khi phụ thân ta qua đời, công ty chịu ảnh hưởng lớn, giá cổ phiếu rớt thảm hại. Còn nữa, bên ngân hàng cũng ép chặt tài chính. . .

- Chớ nhắc đến những chuyện này với ta.

Nhuế Cường nói:

- Trước hết lấy một tỉ đi. Những người đó, cũng không phải côn đồ cắc ké trên đường, tùy tiện là có thể huy động. Nếu không có tiền, chỉ sợ sẽ không dễ sai khiến.

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Lâm Tiểu Thập đột nhiên nặng nề đặt chén rượu xuống bàn.

Chuyện này cũng khó trách, Lâm Tiểu Thập mặc dù kế thừa phần lớn sản nghiệp của phụ thân thành công, nhưng tình cảnh hôm nay cũng không thể lạc quan, có thể nói là nội ưu ngoại hoạn. Ở bên trong, các huynh đệ tỷ muội đang nghĩ cách liên thủ đối phó hắn, bên ngoài, cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị sụt giảm, ngân hàng đòi tiền, còn có một số nguyên lão công ty nhìn chằm chằm vào. . . Cho nên, gần đây tính tình của Lâm Tiểu Thập thật sự không tốt, nghe thấy lời này của Nhuế Cường, lập tức muốn nổi đóa.

Nhưng Lâm Tiểu Thập nào biết rằng, Nhuế Cường luôn luôn thoạt nhìn rất dễ nói chuyện , đột nhiên trở nên kiên cường, lạnh lùng nói:

- Ngươi nghĩ thế nào?

- Nói như vậy, ngươi thật sự đang uy hiếp ta?

Lâm Tiểu Thập cười lạnh nói:


- Bùi gia các ngươi chỉ là công ty nhỏ buôn bán dược phẩm mà thôi, so với Lâm gia ta, tính là cái gì. Huống chi, ngươi căn bản không phải họ Bùi, trong mắt người của Bùi gia, còn không biết là dã chủng từ đâu tới...

Lâm Tiểu Thập còn chưa nói xong, đã bị Nhuế Cường kẹp cổ giống như kẹp con gà.

Bởi vì cổ bị kẹt, Lâm Tiểu Thập đương nhiên không cách nào nói ra câu kế tiếp, cả khuôn mặt lại càng đỏ ửng, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận. Hắn liều mạng muốn giãy dụa, nhưng làm sao giãy thoát.

Nhuế Cường nhìn Lâm Tiểu Thập, khinh thường nói:

- Nếu không phải thấy ngươi còn một chút giá trị lợi dụng, ngươi đã sớm về chầu ông bà tổ tiên rồi! Trong mắt bổn thiếu gia, loại người như ngươi chỉ là con kiến hôi mà thôi! Trước hết ta để cho ngươi thanh tĩnh một chút!

Vừa nói, Nhuế Cường đánh một trọng quyền lên dạ dày Lâm Tiểu Thập, sau đó ném Lâm Tiểu Thập xuống đất.

Trải qua cú đấm này, Lâm Tiểu Thập phun hết tất cả cơm ăn tối hôm qua.

Qua một hồi, Lâm Tiểu Thập mới tỉnh táo lại, sau đó căm hận nói:

- Nhuế Cường, ngươi. . . Nhớ kỹ cho ta! Chuyện hôm nay không xong....

Ầm!

Lâm Tiểu Thập đang nói, Nhuế Cường đột nhiên tung một quyền lên chiếc bàn gỗ bên cạnh Lâm Tiểu Thập.

Chiếc bàn gỗ dày chắc chắn, bị chân khí của Nhuế Cường xâm lấn nhanh chóng rạn nứt, nổ thành vô số mảnh vụn.

Lâm Tiểu Thập tràn đầy hoảng sợ, Nhuế Cường biểu hiện ra thực lực, hiển nhiên vượt xa những hộ vệ của hắn.

- Biết không, đây chính là nội gia chân khí.

Nhuế Cường thản nhiên nói:

- Ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận