Y Tiên Thiểu

Nhân viên xử lý ở đại sảnh có chút ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không ngờ lại có người nước ngoài tới quyên tặng, nói:

- Tiên sinh, xin các vị chờ cho một chút, tôi mời một nhân viên thông dịch tới.

- Không cần, vị tiên sinh này cứ giao cho tôi tiếp đón.

Một thanh âm dễ nghe mà trấn định vang lên.

Nhân viên làm việc nhìn người đó, vội vàng đứng lên nói:

- Hoa chủ quản.

- Không sao, giao cho tôi.

Cô gái được gọi là “Hoa chủ quản” nói, rất có phong phạm của nữ cường nhân buôn bán.

La Bối và Hán Khắc nhìn người đẹp trước mắt, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Mỹ nữ, chỉ cần là mỹ nữ chân chính, đây tuyệt đối là thông sát của đông tây phương.

Còn Phan Minh, cũng hơi có chút ghen tỵ: nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, rất có khí phách!

Mỹ nữ trưởng phòng mời đám người La Bối đến một phòng làm việc, sau đó dùng vốn anh ngữ vô cùng lưu loát giới thiệu với La Bối:

- Quỹ Tiên Linh Thảo đường chúng tôi đặc biệt được xây dựng để cứu trợ những người không có tiền khám bệnh, xem thường bệnh nặng. Tiền của chúng tôi quản lý, là hoàn toàn trong sạch, mỗi khoản quyên tặng của ngài đều có thể thông qua internet kiểm tra hướng đi.

- Đặc biệt được xây dựng để cứu trợ những người xem thường bệnh? Chuyện này rất có tính châm chích.

La Bối gật đầu nói:


- Nữ sĩ xinh đẹp, tôi có chút không hiểu, tại sao khi tôi đến bộ phận phục vụ khách hàng bên kia đường mua thuốc dán, bọn họ nhất định bắt tôi phải tiến hành quyên tặng? Các vị làm như vậy, có phải là cưỡng chế quyên tặng hay không?

- Chúng tôi chưa bao giờ tiến hành cưỡng chế quyên tặng.

Mỹ nữ trưởng phòng dùng giọng điệu chuyên nghiệp giải thích:

- Quyên tặng cũng là tự nguyện. Nếu ngài không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ không bắt buộc . Chẳng qua, bởi vì các vị không tiến hành quyên tặng, chúng tôi đương nhiên cũng không thể ra đưa thư đề cử cho các vị. Dù sao, chúng tôi chỉ có thể đề cử những người tốt chân chính “yêu thích” sự nghiệp từ thiện. Người tốt mới xứng có hồi báo, không phải sao?

- Vậy tôi lập tức quyên tặng một vạn, không, mười vạn! Cô cho tôi một lá thư giới thiệu được không?

Phan Minh nói.

Mỹ nữ trưởng phòng lắc đầu, nói:

- Tôi nói rồi, quỹ của chúng tôi chỉ đưa thư đề cử cho những người có lòng nhiệt tình chân chính, yêu thích sự nghiệp từ thiện. Ngài quyên tặng như vậy, có thể xem là chân chính yêu thích sự nghiệp từ thiện hay sao?

- Tôi làm như vậy cũng đâu có sao?

Phan Minh phản bác:

- Chẳng lẽ làm từ thiện còn có số tiền hạn mức hay sao?

- Ngài làm như vậy, không gọi là từ thiện.

- Vậy gọi là gì?

Mỹ nữ trưởng phòng cười nhạt, nói:

- Cái này gọi là bố thí, không phải từ thiện chân chính, chúng tôi không chấp nhận bố thí.

- Cô….

Phan Minh quả thực không biết nói gì.

- Tốt!

La Bối đột nhiên giơ ngón tay cái lên với chủ quản vị chủ quản xinh đẹp:

- Nữ sĩ xinh đẹp, cách cô nói quá đặc biệt, nhưng cũng rất có đạo lý. Từ thiện không phải là bố thí, không giống như đối đãi với tên hành khất, ném vào mấy đồng tiền coi như xong, mà phải xuất phát ra từ chính nội tâm hành thiện.

- Không sai, La Bối tiên sinh, ngài nói rất hay.

- Cô. . . Biết ta?

La Bối kinh ngạc nói.

- Dĩ nhiên.

Vị mỹ nữ kia chủ quản khẽ mỉm cười:

- Khi tôi ở Châu Âu, thường xuyên đi xem ngài tranh tài.


- Thật không ngờ tôi lại có người hâm mộ xinh đẹp như vậy, đây là vinh hạnh của tôi.

La Bối phong độ nói, sau đó lấy kính đen xuống, lộ ra dương quang, khuôn mặt anh tuấn.

Phan Minh vừa nghe mỹ nữ chủ quản này là người hâm mộ của La Bối, lập tức cười nói:

- Nếu tiểu thư là người hâm mộ của La Bối tiên sinh, vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều, mau chuẩn bị cho La Bối tiên sinh một phong thư đề cử.

Mỹ nữ trưởng phòng còn chưa trả lời, La Bối cũng đã không vui nhìn Phan Minh, nói:

- Phan, tôi rất vinh hạnh có một người hâm mộ xinh đẹp như vậy, nhưng người Hoa các vị tại sao rất thích gộp việc công vào chuyện riêng. Cô ấy đúng là người hâm mộ của tôi, nhưng cũng là chủ quản của cơ hội bằng vàng này, anh kêu cô ấy làm việc thiên tư, không phải là làm khó cho cô ấy sao.

Phan Minh một lần nữa buồn bực, thầm nghĩ con mẹ nó còn không phải vì tôi muốn tiết kiệm tiền cho anh. Thấy tiện nghi còn không chiếm, đúng là khốn kiếp.

Mỹ nữ trưởng phòng cười nói:

- La Bối tiên sinh nói rất đúng, công và tư phải rõ ràng, tôi hiện giờ là chủ quản của quỹ, hơn nữa hiện tại lại đang ở phòng làm việc, đương nhiên không thể vì thân phận của La Bối tiên sinh mà đặc biệt đối đãi. Nói như vậy, không chỉ lộ ra vẻ tôi không có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa cũng là không tôn trọng La Bối tiên sinh. Cho nên, tôi lại giải thích cặn kẽ một chút nữa, thư đề cử của chúng tôi chỉ viết hoá đơn cho những nhân sĩ thật lòng làm từ thiện. Thư đề cử này rất hữu hiệu, không những được đến công ty dược Watson mua thuốc dán, hơn nữa sau này khi công ty dược Watson đẩy ra các loại dược phẩm khác, cũng sẽ chiếu cố hơn đối với mấy nhân sĩ làm từ thiện và gia đình của bọn họ.

- Nghe giống như không tệ, nhưng cô thoáng cái đã kêu người tôi quyên góp một phần ba tài sản, các người làm vậy không phải quá tham lam hay sao?

Phan Minh nói, hắn vẫn cố gắng vì La Bối.

- Mới một phần ba mà thôi, chúng tôi đã rất ưu đãi với La Bối tiên sinh.

Mỹ nữ trưởng phòng nói.

- Như vậy còn nói ưu đãi?

Phan Minh trực tiếp im lặng.

- Dĩ nhiên.

Mỹ nữ trưởng phòng nghiêm trang nói:

- Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ không chỉ có một phần ba, mà là một phần hai! Bởi vì La Bối tiên sinh cũng từng làm từ thiện, hơn nữa không có việc gì xấu, chúng tôi mới dành cho hắn loại ưu đãi một phần ba này.

- Tôi hiểu rồi, đây là các người trắng trợn cướp đoạt.


Phan Minh nói.

- Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không có cách nào nói nữa.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Sức khỏe vô giá, lời này chắc ngài từng nghe qua. Dùng một phần ba gia sản đổi lấy sức khỏe vô giá, chuyện này rất khó lý giải sao? Chẳng lẽ, ngài tình nguyện ôm tiền bạc đi tìm cái chết, cũng không muốn bỏ ra ít tiền tài, sống khỏe mạnh vui vẻ sao?

Lời lẽ sắc bén của mỹ nữ trưởng phòng vẫn rất lợi hại.

Phan Minh tựa hồ không phải đối thủ, nhưng cũng không cam lòng nói:

- Tôi cũng không phải thần giữ của như vậy, nhưng chính là cảm giác cách làm của các người quá không công bằng. Một phần ba là quá nhiều, tối đa cũng chỉ nên là một phần mười, đúng không?

- Không cò kè mặc cả.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Một phần ba thật ra cũng không nhiều lắm. Ở nước ngoài Gates, Buffett cũng từng nói, bọn họ nguyện lấy ra một nửa tài sản dùng cho từ thiện. Cho nên, đừng nói một phần ba, một phần hai cũng không nhiều đâu.

- Nhưng đám người Buffett tới Hoa Hạ diễn thuyết làm từ thiện, muốn mời người giàu Hoa Hạ cũng không muốn đi đâu.

Phan Minh nói.

- Không hẳn.

Mỹ nữ trưởng phòng nói:

- Một vị Trần tiên sinh không phải tỏ thái độ, sẽ đem toàn bộ tư sản dùng cho sự nghiệp từ thiện sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận