Y Tiên Thiểu

Lúc này Trầm Quân Lăng cũng nhận thấy được chính mình đêm nay xác thực có chút vấn đề, thế nhưng lúc này nàng cũng không muốn lập tức cải biến trạng thái của bản thân, gắt giọng nói:

- Ngươi lúc này cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn! Đan dược bị mất, ngươi không quan tâm, lẽ nào ta bị mất ngươi cũng không quan tâm sao?

- Ta nếu như không quan tâm mà nói, sẽ một đường chạy vội đến nơi đây?

Tùy Qua phiền muộn nói:

- Với ta mà nói, đan dược thì tính cái rắm, Trầm tiểu thư ngươi so với tiên đan gì đó đều phải quý giá hơn!

- Thật không? Ngươi thật sự quan tâm ta như vậy?

Trên mặt Trầm Quân Lăng dĩ nhiên cũng có vẻ cảm động.

Quả nhiên, nữ nhân dù có kiên cường, vô tâm vô phế hơn nữa cũng thủy chung sẽ có lúc yếu đuối.

Mà khi nữ nhân yếu đuối càng thêm dễ dàng bị cảm động.

Tùy Qua đồng học tuy rằng không phải là đại tình thánh gì đó, thế nhưng cũng biết tối nay Trầm Quân Lăng tựa hồ đối với hắn hoàn toàn không bố trí phòng vệ.

Đương nhiên, loại không bố trí phòng vệ này chỉ là trên tâm lý mà thôi.


Về phần trên phòng tuyến sinh lý, nói vậy lại vẫn là rất kiên cố, không phải nói vài ba lời tâm tình là có thể đủ công phá được.

Bất quá, chỉ cần công chiếm phòng tuyến tâm lý của một nữ nhân, như vậy phòng tuyến sinh lý bị phá cũng sẽ chỉ là sự tình sớm muộn.

- Quan tâm! Ta con mẹ nó quá quan tâm!

Tùy Qua hướng về phía Trầm Quân Lăng lớn tiếng nói rằng:

- Hay là theo ngươi thấy, ta chân đứng hai thuyền, đứng núi này trông núi nọ, trái phải cùng ôm, chính là một hỗn đản súc sinh không hơn không kém. Thế nhưng ta con mẹ nó chính là thích ngươi, quan tâm ngươi, lo lắng cho ngươi. Ta là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ nam nhân nào chấm mút ngươi trước. Bất luận nam nhân nào cũng đều không được! Nếu như ngươi dám cùng với hỗn đản nào tốt hơn, ta nhất định đem hắn rút da lột gân, bầm thây vạn đoạn, thiêu thành tro bụi!

Trầm Quân Lăng nghe Tùy Qua "nói năng hùng hồn", đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng hạnh phúc.

Dần dần, ánh mắt của Trầm Quân Lăng có vẻ có chút ngây ngốc, bỗng nhiên, nàng tiến lên ôm lấy cổ của Tùy Qua, yêu thương đem bờ môi đỏ mọng hướng tới.

Bất quá, đôi môi đỏ mọng của Trầm Quân Lăng lại khắc ở trên bàn tay của Tùy Qua, hắn có chút phiền muộn hướng về phía Trầm Quân Lăng nói rằng:

- Mẹ ngươi đến!

- Con rể tốt, nghĩ không ra tai mắt của ngươi lại linh thông như vậy đấy!

Một thanh âm quyến rũ vang lên ở ngoài cửa. Nghe được thanh âm này, khiến kẻ khác thoáng cái là có thể nghĩ đến một thiếu phụ tuyệt mỹ.

Mà trên thực tế, mặc dù Tiêu Khanh Quân có một nữ nhi lớn như Trầm Quân Lăng vậy. Nhưng trú nhan có thuật, dung nhan chưa già lão, nhìn xác thực giống như là một thiếu nữ. Khi nàng cùng với Trầm Quân Lăng đứng chung một chỗ càng giống như là tỷ muội, mà không giống với mẹ con.

Tiêu Khanh Quân xuất hiện, để Tùy Qua có vẻ có chút xấu hổ, may là trước đó Tiêu Khanh Quân không có nghe thấy một phen "lời nói hùng hồn" kia của Tùy Qua, bằng không Tiêu Khanh Quân há lại không biết tiểu tử này Tùy Qua này "dã tâm sắc lang".

- Vậy.. Quân Lăng, đến tột cùng là ai đoạt đi đan dược của ngươi? Ngươi có ấn tượng gì không?

Tùy Qua chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.

Trầm Quân Lăng lúc này cũng trấn định xuống, ngẫm lại nói:

- Người nọ động tác và thân pháp quá nhanh, lấy tu vi của ta căn bản thấy không rõ lắm động tác của hắn. Lúc đó, ta đang vận công, dự định dùng một viên Tinh Nguyên Đan, sau đó mượn cơ hội đột phá bình cảnh, đem tu vi đề thăng tới Luyện Khí hậu kỳ. Ai biết, ta vừa mới lấy ra đan dược, một bóng người đã từ trước mặt ta bay nhanh xẹt qua, đem viên đan dược trong tay ta cướp đi. Đúng rồi, khi hắn rời khỏi, người nọ còn nói "Tùy Qua tiểu tử kia thực sự là ngu xuẩn, đan dược này liền tiện nghi cho lão tử".

Tùy Qua nhíu mày ngẫm lại, sự tình xác thực có chút vướng tay chân.

Từ trong lời nói của Trầm Quân Lăng, Tùy Qua hầu như không có tìm được đầu mối gì cả.


Duy nhất tìm được một đầu mối chính là người nọ biết đan dược trong tay Trầm Quân Lăng đến từ trên người Tùy Qua.

Cũng tức là nói người nọ hẳn là đối với Tùy Qua có chút hiểu biết.

Thậm chí, có khả năng chính là hướng về phía Tùy Qua hắn mà đến.

Nghĩ đến điểm này, Tùy Qua tâm niệm khẽ động, rồi đột nhiên đem Linh Giác đề thăng tới cực hạn.

Nhất thời, Tùy Qua cảm giác được một cổ thần niệm mang theo địch ý từ trên người hắn đảo qua...

Gia hoả kia cư nhiên ở ngay phụ cận!

Thực sự con mẹ nó quá kiêu ngạo!

- Bá mẫu, ngươi chiếu cố Quân Lăng một chút, ta ra ngoài xem sao!

Tùy Qua tâm trạng phẫn nộ, thế nhưng ngữ khí cũng rất trấn định.

- Con rể tốt yên tâm, ta nhất định sẽ quan tâm Lăng nhi!

Tiêu Khanh Quân nói rằng, sau đó ngữ khí vừa chuyển:

- Kỳ thực sao, ngươi cũng không nên hiểu lầm, ta không phải phản đối ngươi cùng Lăng nhi giao hảo. Thế nhưng, thanh niên nhân, cũng không thể vì một thời khắc tình cảm mãnh liệt mà làm ra sự tình sai lầm. Các ngươi hiện tại niên kỷ còn nhỏ, hơn nữa lại chưa có kết hôn, có một số việc còn không thể làm được.

- Mẹ, ngươi nói cái gì đây, hiện tại là lúc nào chứ? Tùy Qua, ngươi nhanh đi giết chết gia hoả kia đi!


Trầm Quân Lăng vội vàng cắt đứt Tiêu Khanh Quân nói.

Tùy Qua như được đại xá, nhanh chóng chuồn mất.

Sau khi xuống lầu, Tùy Qua cảm giác cổ thần niệm mang theo địch ý càng lúc càng rõ ràng, đồng thời, cổ thần niệm kia cư nhiên Như Ảnh Tùy Hình bám vào trên người hắn, giống như là đem hắn "tập trung" vậy, tựa hồ làm thế nào cũng đều không thể thoát khỏi phạm vi của hắn. Mà Tùy Qua dùng thần niệm của mình nhìn quét một chút toàn thân, nhưng lại phát hiện không được trên người của mình có thần niệm của đối phương xâm nhập thân thể.

Loại cảm giác này phi thường quỷ dị.

Bất quá, biết mục tiêu của đối phương là chính mình mà cũng không phải là Trầm Quân Lăng, tâm tình của Tùy Qua cũng hoàn toàn trấn định xuống.

Tùy Qua không vội không chậm hướng phía bên ngoài thành nội đi đến.

Mặc dù ở trong mắt ngoại nhân, thân pháp của hắn thật sự là "không vội không chậm", thế nhưng trong mấy lần hô hấp, thân hình của hắn đã đi tới tận cùng con đường.

Đây là một trong thân pháp mà chỉ người tu hành Tiên Thiên kỳ mới có thể thi triển được, súc địa thành thốn.

Vài phút sau, Tùy Qua đã ra khỏi thành khu.

Người tu hành đã ngoài Tiên Thiên kỳ giao thủ, tựa hồ đều sẽ hiểu được tìm địa phương tránh khỏi chỗ đông người qua lại, để tránh tạo thành giết chóc vô tội phạm vi lớn. Mặt khác còn có một nguyên nhân nữa chính là có Long Đằng tồn tại. Người của Long Đằng là người giữ gìn trật tự thế tục tại Hoa Hạ. Bất luận kẻ nào nếu như đánh vỡ trật tự này, tự nhiên sẽ trở thành địch nhân của Long Đằng.

Mặc dù Tùy Qua đã từng cùng với Lệ Hoa và Âu Dương Hiên của tổ năm Long Đằng giao thủ, hai người này năng lực thực chiến đại khái cũng chính là bộ dáng Tiên Thiên kỳ. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là Tùy Qua coi thường Long Đằng tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận