Y Tiên Thiểu

- Nguyên nhân căn bệnh? Tôi biết, chính là cậu nói “kiệt sức”, cậu không cần lặp lại với tôi, tôi biết cậu chẩn đoán bệnh chính xác, y thuật cao siêu.

Quách Minh Phong buồn bực nói.

- Không.

Tùy Qua nói:

- Mặc dù thân thể của ngài đích xác là kiệt sức, nhưng dựa theo suy tính của tôi, có lẽ phải một hai tháng sau mới có thể phát bệnh. Còn lần này, nguyên nhân phát bệnh của ngài chính là bị ăn trộm nguyên khí.

- Có ý gì?

Quách Minh Phong nghi ngờ nói.

- Đơn giản mà nói, ngài bị hút khí rồi!

Tùy Qua thật sự muốn hù dọa người ta đến chùng.

Nghe lời này, không chỉ Quách Minh Phong kinh hãi, ngay cả Ninh Bội cũng sợ đến mức không ngậm miệng được.

- Cái này. . . Bội tỷ, chị có thể ra ngoài một lát, tôi tính toán nói chuyện riêng với bệnh nhân.

Tùy Qua nói với Ninh Bội.

- Tôi không đi!

Ninh Bội hừ một tiếng:

- Đây là cậu qua cầu rút ván. Huống chi, tôi cũng là người lớn, có chuyện riêng gì nghe không được.

Quan hệ giữa Ninh Bội và Quách Minh Phong đều không tệ, cho nên nói chuyện cũng không có gì băn khoăn.


- Tùy tiên sinh, cậu nói đi, Ninh phu nhân là bằng hữu của tôi, nghe cũng không có gì.

Tùy Qua cứ tiếp tục nói:

- Tối hôm qua, Quách thị trưởng sinh hoạt vợ chồng với người ta? Sau đó, sáng hôm nay ngài phát bệnh, đúng không?

Thấy Tùy Qua đoán không sai, Quách Minh Phong gật đầu.

Tùy Qua tiếp tục nói:

- Người hút khí của ngài, thật ra cũng biết thân thể của ngài đã cạn kiệt, cho nên cô ta chỉ thông qua thân thể của mình, đi trước một bước, đẩy ngài vào chỗ vạn kiếp bất phục. Cũng có thể nói, cô ta chính là cây rơm cuối cùng đè sập lạc đà, nhưng cô ta không phải đè sập ngài, mà là ép khô ngài. Hơn nữa, hay nhất chính là, nếu như tôi không đề cập thức tỉnh ngài, ước chừng ngài cũng không biết nguyên nhân căn bản.

- Không thể nào? Viên Viên. . . Cô ấy sẽ không làm như vậy.

Quách Minh Phong tựa hồ không thể tin được.

- Ngoài ra, tôi còn muốn nói cho ngài biết, cô ấy không chỉ ép khô nguyên khí của ngài. Hơn nữa, bởi vì cô ta đã lấy đi điểm chân âm quan trọng nhất trong nguyên dương của ngài, cho nên mặc dù ngài tìm được một số lão trung y kinh nghiệm phong phú, cũng không thể làm gì. Thậm chí, cho dù ngài ăn Uy ca, cũng vô cụng, ngài lên xuống giường cũng khó khăn, sau này hoàn toàn tàn phế.

Tùy Qua bình thản nói.

- Cô ta. . . ác độc như vậy sao?

Quách Minh Phong nói:

- Thải dương bổ âm tôi cũng từng nghe nói, nhưng tôi là nam nhân, làm gì có chân âm để cô ta hút?

- Cho nên đây chính là kiến thức nửa vời.

Tùy Qua chậm rãi nói:

- Ở giữa thiên địa, cô âm bất trường, độc dương bất sinh. Bất kỳ vật gì, cũng là trong âm có dương, trong dương có âm. Nam nhân tuy là dương, nhưng trong dương cũng mang theo một chút chân âm, điểm chân âm này tương đương với bổn nguyên, nếu ngài mất đi điểm bổn nguyên này, thân thể chẳng khác nào mất đi cây trụ, sau này ngày càng tiều tụy, cuối cùng hình dung tiều tụy, suy yếu mà chết.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Quách Minh Phong nghe thấy mà da đầu tê dại.

- Nếu như ngài không tin, có thể cho người điều tra về hành tung của người đàn bà kia.

Tùy Qua bình tĩnh nói.

Quách Minh Phong cầm điện thoại di động, sau đó bấm số gọi đi, kết quả đối phương đã tắt điện thoại.

Cho nên, Quách Minh Phong lại bấm một số khác, nói:

- Quân Tử, đi dò hỏi chỗ ở hiện tại của Tống Viên Viên, ngay lập tức!

Chỉ chốc lát sau, Quách Minh Phong nhận được tin tức: cô nương Tống Viên Viên kia, sáng sớm nay đã rời khỏi thành phố Đông Giang, nghe nói đã đi theo đoàn du lịch tới Hồng Kông.

Quách Minh Phong thiếu chút nữa đập nát điện thoại.

Tống Viên Viên là vưu vật Quách Minh Phong vất vả lắm mới làm quen được, không ngờ chỉ qua một đêm xuân, lại bị hồ ly tinh này hút khí, nửa đời sau của Quách Minh Phong thiếu chút nữa bị phá hủy toàn bộ. Nữ nhân này, thật sự quá độc ác!

Quách Minh Phong vốn không thù không oán với nàng.


- Quách thị trưởng, hiện tại ngài biết rõ tình huống rồi chứ?

Tùy Qua nói.

- Trên đầu chữ sắc có cây đao!

Quách Minh Phong thở dài nói.

- Lão Quách, rút được kinh nghiệm là tốt rồi.

Ninh Bội nói:

- May có Tùy Qua ở đây, cậu có cách chữa khỏi cho Quách thị trưởng không?

- Dĩ nhiên.

Tùy Qua khẳng định nói:

- Tôi nói cho Quách thị trưởng biết, để ngài ấy biết tiền của mình không tiêu uổng phí.

Lúc này Quách Minh Phong đúng là hiểu, số tiền trả cho Tùy Qua quả thật không uổng phí.

Ai mà ngờ được, nữ nhân kia lại muốn lấy tính mạng của hắn?

Nhưng, nghe nói Tùy Qua có thể chữa khỏi, Quách Minh Phong cũng buông lỏng thần kinh, nói:

- Tùy tiên sinh, hút khí mà cậu nói, chẳng lẽ là thứ giống như trong sách? Đám hồ ly tinh, hút khí nam nhân để đề cao công lực?

- Nữ nhân hút khí của ngài, sợ rằng còn kém xa hồ ly tinh. .

Tùy Qua nói:

- Nếu quả thật là hồ ly tinh, loại yêu vật này chỉ cần hai đến ba lần xuống, là có thể hút Quách đại thị trưởng ngài thành xác khô rồi. Hồ ly tinh, tu thành hình người, lợi hại như thế nàp, cũng không phải hút nguyên khí của con người, mà trực tiếp hút khô tinh nguyên của con người.

Quách Minh Phong tựa hồ có chút hứng thú với đề tài này, lại nói:

- Nhưng tôi thấy trong cổ thư ghi lại, thời xưa chỉ cần có quan phục trên người, sẽ có quỷ thần che chở, yêu vật không thể tới gần, đúng không.


- Vâng, thời xưa đúng là có nói như vậy.

Tùy Qua nói, nhưng ngay sau đó giọng nói lại chuyển:

- Nhưng đó là chuyện thời cổ đại, quan viên cổ đại, đa số đều là đệ tử Nho môn, đọc sách dưỡng tính, người nào cũng có chính khí cuồn cuộn, tà ma ngoại đạo đương nhiên không thể tới gần người. Nhất là những đại nho có đức hạnh, khí tiết chính trực mấy chục năm, chỉ cần hét lớn một tiếng, có thể làm cho tà ma ngoại đạo tan thành mây khói, đương nhiên là trừ tà bất xâm, vì vậy mới bị nói là có quỷ thần che chở, thật ra, thứ che chở bọn họ chính là khí tiết chính trực của bọn họ. Tâm chính, mới có thể khí chính! Tới hiện tại, Quách thị trưởng, ngài cảm thấy có mấy người có khí tiết chính trực chứ?

Quách Minh Phong cười khan hai tiếng, hắn cũng có chút tự biết, trên người mình còn có mấy phần gọi là khí tiết chính trực.

- Vậy Tùy tiên sinh, thân thể của tôi, làm thế nào trị liệu? Lúc nào mới có thể khỏi hẳn?

Quách Minh Phong nói.

- Đầu tiên tôi thi triển Ất Mộc Thần Châm, dùng chân khí tụ tập lại một chút chân âm cho ngài. Sau đó, lại lấy linh dược bổ sung nguyên khí. Nhiều nhất một ngày một đêm, ngài có thể hoạt động bình thường rồi.

Tùy Qua nói.

- Thật sao?

Quách Minh Phong mừng rỡ.

- Ngài cảm thấy tôi có cần thiết lừa ngài không?

Tùy Qua nói:

- Nhưng, tôi đề nghị ngài tạm thời không nên khỏi hẳn, vẫn nên nằm ở đây mấy ngày thì tốt hơn.

- Tại sao?

Quách Minh Phong không hiểu nói.

- Quách thị trưởng, ngài là người trong quan trường, có một số việc ngài phải biết rõ hơn tôi mới đúng. Ngài thật sự cho rằng, lần này ngài gặp chuyện không may chẳng qua là trùng hợp hay sao? Chẳng lẽ Tống Viên Viên gì đó, thật sự vì ngàn dặm xa xôi lấy trộm chút chân âm của ngài? Nói thật, chỉ tính trong thành phố Đông Giang, nam tử tinh tráng hơn ngài rất nhiều, tại sao cô ta lại tới tìm ngài? Hơn nữa, sau một đêm phong lưu liền lập tức bỏ đi, ngài không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận