Y Tiên Thiểu

- Còn không phải bị cậu làm hại sao.

Thẩm Quân Lăng báo oán nói.

- Liên quan gì đến tôi?

Tùy Qua nói:

- Chị không thể chuyện gì cũng bắt đền tôi chứ.

- Làm sao lại không thể?

Thẩm Quân Lăng cao giọng nói:

- Thật vất vả mới qua được tết, cô ba dì sau…. cả ngày lẩm bẩm bên tai chuyện của cậu, hỏi chúng ta đã có gì tiến triển, kêu tôi sớm nắm chặt…. có thể không phiền não được sao.

- Điều này nói rõ họ hàng nhà chị thật sự rất tinh mắt.

Tùy Qua đồng học vô sỉ cười nói.

- Cậu còn đắc ý, có cái gì đắc ý chứ.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Loại người háo sắc giống như cậu, người thật sự tinh mắt cũng sẽ không coi trọng. Cũng chỉ có những người ánh mắt kém cỏi như chúng tôi, mới cảm thấy cậu cũng không tệ lắm.

- Đây là ca ngợi hay châm biếm?

- Cậu cảm thấy thế nào?

- Tôi nghĩ là ca ngợi.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, lần trước tôi nghe chị nói, nghiên cứu của chị đã đến bình cảnh đúng không?

- Đúng vậy.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Tôi cực khổ làm ra cách điều chế sản phẩm làm đẹp trung y, thật ra hiệu quả cũng không được, so với những sản phẩm làm đẹp phương tây, thật sự có không ít chênh lệch. Nhưng lần trước nghe cậu đề điểm, tôi cũng có chút ý kiến.


- Chị có ý kiến gì?

Tùy Qua nói.

- Lần trước không phải cậu nói chữ thuốc có chữ thảo trên đầu hay sao. Cho nên, tôi định kiếm chút dược thảo làm thí nghiệm.

Thẩm Quân Lăng nói.

- Tôi hiểu rồi, đây là chị muốn lãng phí dược thảo của tôi đúng không?

Tùy Qua nói.

- Ai kêu hàm lượng dược thảo ở chỗ cậu tốt làm chi.

Thẩm Quân Lăng cười nói.

- Thành phầm dược thảo của tôi đương nhiên tốt.

Tùy Qua thật không biết nói gì:

- Dược thảo dùng để nghiên cứu trong phòng thí nghiệm này đều là tôi tận tay trồng, hàm lượng đương nhiên là tốt.

- Làm sao, cậu đau lòng sao?

Thẩm Quân Lăng cong miệng nói.

Nhìn thấy nàng làm nũng như vậy, Tùy Qua còn có thể nói gì.

- Chị muốn làm thí nghiệm, vậy thì cứ làm đi.

Tùy Qua cười nói:

- Nếu không đủ, tôi trồng thêm cho chị là được.

- Có vậy chứ.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Vậy còn cậu, vội vã tìm tôi làm gì?

- Nhớ chị chứ sao.

Tùy Qua trêu ghẹo nói.

- Người cậu nhớ nhiều lắm. Thành thật khai báo, rút cuộc tìm tôi có chuyện gì?

Thẩm Quân Lăng hỏi.

- Tùy huynh, không cần để ý đến tôi, hai người cứ nói chuyện tự nhiên.

Diên Vân cười nói.

- Đây là vấn đề cố vấn tình cảm, vẫn nên ra ngoài nói chuyện, tránh độc hại cho hòa thượng ngươi.

Tùy Qua cười nói.

Sau đó, Tùy Qua cùng Thẩm Quân Lăng đi đến phòng làm việc của Tùy Qua.

- Sao vậy? Cậu muốn có xúc cảm mãnh liệt với tôi trong phòng làm việc à?

Thẩm Quân Lăng cười nói:

- Không ngờ tâm tư của cậu lại tà ác như vậy. Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi không làm theo đâu.

- Chị biết tôi không có tâm tư này mà.

Tùy Qua nói:

- Hai ngày nữa, Vũ Khê sẽ trở về Đông Giang.

- Vậy thì tốt.


Thẩm Quân Lăng nói:

- Cô ấy trở lại có thể “giải khát” cho cậu đúng không? Huống chi, cậu nói với tôi làm gì? Chúng ta vốn thanh bạch, tôi cũng không làm gì cậu, cô ấy trở lại đại khái không có quan hệ gì đến tôi.

- Chị đừng nghĩ phức tạp như thế.

Tùy Qua nói:

- Tôi là lo lắng bị cô ấy nhìn ra. Chị cũng biết, tôi lo lắng bị cô ấy đoán được.

- Đoán được cậu đã không còn là sơ nam?

Thẩm Quân Lăng cười khanh khách:

- Tùy Qua, cậu không phải nữ nhân, cậu lo lắng gì chứ. Đầu óc cậu đang suy nghĩ gì vậy.

- Không phải, nếu là chị, đại khái sẽ không để ý đến vấn đề này. Nhưng đây là Vũ Khê, trong ánh mắt của cô ấy, sợ là không thể vướng một hạt cát, nếu để cô ấy biết được chuyện này, tôi cũng không biết cô ấy sẽ suy nghĩ như thế nào.

- Cô ấy nghĩ như thế nào?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cậu không để cô ấy biết là được.

- Không để cô ấy biết?

- Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu còn có thể ngu xuẩn đi nói thẳng với cô ấy? Chủ động thừa nhận loại chuyện này, bất luận là nam nhân hay nữ nhân, cũng là một việc cực kỳ ngu xuẩn. Cậu nghĩ xem, nếu như Đường tỷ tỷ ở trước mặt cậu, thẳng thắn nói nàng yêu người khác, cậu có cảm giác gì? Cậu có thưởng thức cô ấy thẳng thắng, hay là nổi điên, ghen tị với bạn trai cũ của cô ấy?

- Cái này. . . Hơn phân nửa là cái sau. Nhưng, không phải là ghen tỵ, mà là ghen ghét!

- Cho nên, thẳng thắng để nhận khoan hồng trong chuyện này, tuyệt đối không thể làm.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Thẳng thắn, cậu sẽ chết. Cho dù cô ấy tha thứ cho cậu, cuối cùng trong lòng vẫn sẽ có một cây gai. Nói ra, tố chất tâm lý của tôi khá hơn Đường tỷ tỷ của cậu, còn có thể lạnh lùng giúp cậu phân tích mặt tiêu cực, đúng không?

- Thật không thể thẳng thắn?

Tùy Qua nói:

- Nhưng, nếu để cô ấy biết, đến lúc ấy tôi mới phân trần, liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không?

- Cậu bị nữ nhân cưỡng dâm? Đầu tiên, cô ấy chưa chắc sẽ tin tưởng chuyện này, đúng không?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Huống chi, vạn nhất cô ấy hỏi cậu, cậu bị người ta cưỡng dâm, nhưng cấu tạo sinh lý của nam nữ không giống nhau. Nếu như lúc ấy cậu không muốn, cho dù đối phương muốn làm gì cậu, cũng sẽ không thành công, đúng không?

- Không phải. . . Mấu chốt tôi cũng không phải người gỗ, lúc ấy tôi vẫn còn là sơ nam, làm sao có thể chịu được loại đụng chạm da thịt như vậy.


Tùy Qua giải thích.

- Như vậy, cô ấy sẽ cho rằng ý chí của cậu không kiên định.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Hơn nữa, cô ấy có thể sẽ tiếp tục hỏi. Nếu cậu đã không kiên định như vậy, vậy sau này cô ấy làm như thế nào tin tưởng cậu? Vạn nhất lúc nào đó, cậu lại gặp gỡ cô gái yêu mị gì đó, quần áo xốc xếch xuất hiện trước mặt cậu, sau đó cậu lại không nhịn được hấp dẫn, xảy ra quan hệ với người ta thì sao? Có lần đầu tiên, dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, không phải sao?

- Cái này. . . không đến mức như vậy chứ?

Tùy Qua nói:

- Vũ Khê sẽ không chanh chua như vậy?

- Vậy cậu cảm thấy tôi chanh chua sao?

Thẩm Quân Lăng bất mãn nói:

- Thật là không phân biệt tốt xấu, không biết nhân tâm tốt. Tôi không phải giúp cậu phân tích sao, cậu còn cảm thấy tôi chanh chua. Tóm lại, nếu như nữ nhân không để ý chuyện này, cô ấy sẽ hoàn toàn không để ý, tỷ như tôi. Nếu như cô ấy để ý, vậy thì sẽ rất quan tâm, chỉ cần cậu làm, mặc cho cậu giải thích như thế nào cũng không có tác dụng.

- Vậy Đường Vũ Khê, cô ấy sẽ quan tâm sao?

- Cái này làm sao tôi biết.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Tóm lại, vấn đề này cậu tự suy nghĩ đi.

Tùy Qua suy nghĩ một lát, nói:

- Nếu như muốn giấu diếm, vậy tôi phải làm thế nào?

- Ngụy trang chứ sao.

Thẩm Quân Lăng cười nói:

- Nữ nhân có thể ngụy trang, nam nhân cũng có thể ngụy trang, đúng không? Tóm lại, cậu ngụy trang cho mình vẫn là tiểu sơ nam, ngụy trang như không có chuyện gì xảy ra.

- Vậy làm sao mới ngụy trang giống đây?

- Vậy trước kia cậu giả dạng như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận