Y Tiên Thiểu

- Ngươi. . . Ngươi không phải là người!

Lý Nghệ Cơ quả thực muốn tự sát:

- Tại sao không chịu bỏ qua cho ta! Nếu cần nữ bộc, ngươi chỉ cần ra đường là kiếm được một nắm, tại sao muốn hành hạ ta!

- Trên đường cái làm gì có nữ bộc hậu duệ Vu tộc cao quý.

Tùy Qua cười nói:

- Ngươi. . .

- Còn nữa, ngươi sinh ra vốn đã có dáng vẻ nữ bộc, nếu không làm nữ bộc, vậy không phải thật đáng tiếc hay sao.

- Ngươi. . . Nói nhảm!

Tùy Qua lấy ra một quyển manga, bắt đầu lật đi lật lại, sau đó ném cho Lý Nghệ Cơ, cười nói:

- Tờ minh hoạ ở giữa, ngươi tự xem đi, có phải rất giống ngươi hay không. Ngực bự mông tròn, điển hình chính là nữ bộc! Ta có nói sai đâu!

Lý Nghệ Cơ nhận lấy quyển manga, vừa nhìn, mặc dù chỉ hận không thể giết chết Tùy Qua, nhưng nhìn kỹ, phát hiện mình quả thật có mấy phần giống nữ bộc trong quyển manga.

- Xem ra ngươi cũng đồng ý.

Tùy Qua nói:

- Vậy sau này ngươi phải nhớ kỹ trách nhiệm của mình. Còn nữa, giờ làm việc, nhất định phải mặc đồng phục. Như vậy lộ ra vẻ nhiệt tình làm việc, thật tình chịu trách nhiệm, để chủ nhân cũng thấy vui tai vui mắt.

- Đồng phục gì?

- Nữ bộc, dĩ nhiên chính là trang phục nữ bộc rồi.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn mặc trang phục công chúa hay sao?

- Ngươi. . . Giờ làm việc là thế nào.


- Chỉ cần ta không ngủ, đó chính là giờ làm việc!

- . . .

Sau bữa ăn sáng, Tùy Qua rời khỏi biệt thự bán đảo Hương Tụng.

Sau khi ra ngoài, Tùy Qua tự nhủ:

- Con cờ Lý Nghệ Cơ, hi vọng sau này có ngày dùng tới.

Đến trụ sở đào tạo thực vật, Tùy Qua chào hỏi bác gác cửa:

- Bác à, bác đang làm gì vậy?

- Đúng là tin tức lớn!

Bác gác cửa nhìn ti vi nói:

- Lần này tỉnh Minh Hải sẽ huy động lực lượng càn quét xã hội đen toàn tỉnh, hơn nữa trọng điểm chính là quan viên dính líu đến làm ăn phi pháp, nghe nói còn không tiếc bất cứ giá đả kích ô dù xã hội đen! Tốt lắm, chỉ có đả kích những ô dù này, mới có thể chân chánh đả kích phần tử hắc bang bất lương, cho dân chúng một cuộc sống thái bình.

- Càn quét xã hội đen toàn tỉnh, động tĩnh này thật sự không nhỏ.

Tùy Qua nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ hai người Mục Ngọc Giao và Triệu Tam gia cũng không biết ra sao. Nhưng, động tĩnh càng lớn, chứng minh bọn họ càng an toàn.

Tùy Qua đi về phía nhà kính, lúc này, điện thoại di động vang lên.

- Tam gia, ngài không sao chứ?

Tùy Qua hỏi.

- Không có chuyện gì.

Triệu Tam gia nói:

- Tối hôm qua, ta và Ngọc Giao lẻn đi trước. Những người còn lại vẫn lưu lại đó, sau đó thống nhất ý kiến, tất cả mọi người đều nói tối hôm qua xây dựng lại nội bộ cả đêm. Hắc, mặc dù cảnh sát cũng bắt người đi, nhưng bởi vì không tìm thấy thi thể và một khẩu súng nào, cho nên căn bản không có chứng cớ định tội. Buổi sáng, ta cho người đưa một số tài liệu của Phương lão đại và một số quan viên thành phố Minh Phủ đến ban kiểm tra kỷ luật trung ương. Hừ, đám tham quan tỉnh Minh Hải muốn ăn no rồi chùi chân chuồn đi, còn muốn đối phó Tam Giang đường chúng ta, không phải chuyện dễ dàng như vậy! Hiện tại, bọn họ không tìm được chứng cớ định tội của chúng ta, nhưng chúng ta lại có chứng cớ định tội của bọn chúng, hắc hắc.

Tùy Qua dĩ nhiên sẽ không vì kết quả của đám tham quan ô lại này mà cảm thấy bi thương, đả kích xã hội đen, chỉ đả kích phần tử hắc bang, không đánh ô dù của hắc bang thì cũng vô dụng. Lần này, tỉnh Minh Hải càn quét cả ô dù, cũng là chân chính trừ hại cho dân.

Lúc này, Tùy Qua mới bước vào nhà kính, lập tức ngửi thấy một mùi hoa kỳ dị.

Mùi vị này, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác phiêu nhiên hư vô, say đắm bên trong không muốn tỉnh dậy.

Sau đó, Tùy Qua nhìn thấy một “mặt người” đột nhiên bay đến trước mặt hắn.

Tùy Qua hơi kinh hãi, đưa tay túm lấy mặt người kia, lại nghe thấy Tiểu Ngân Trùng cười nói:

- Lão đại, không sợ sao?

“Mặt người” nhẹ nhàng rơi xuống tay Tùy Qua.

Định thần nhìn lại, chính là một đóa hoa rất giống mặt người.

Tùy Qua nhất thời vui mừng:

Nhân Mộc thụ lại nở hoa!

- Lão đại, đóa hoa này thật cổ quái, có thể dùng để hù dọa người cũng được.

Tiểu Ngân Trùng cười nói.

- Cút! Đồ vô dụng, không làm việc đàng hoàng!

Tùy Qua quát lên:

- Ngươi nhìn Ảnh Phong đấy, lúc nào cũng biết làm việc, thu thập phấn hoa Nhân Mộc, tạo thành mật ong.


Tiểu Ngân Trùng cười hì hì, há miệng nuốt đóa hoa Nhân Mộc trong tay Tùy Qua:

- Lão đại, ta đi làm việc đây.

- Ảnh Phong!

Tùy Qua gọi một tiếng, chỉ thấy một đạo kim quang còn nhanh hơn điện mang, nhất thời hiện ra trước mặt hắn.

Tu vi của Ảnh Phong, lại thêm tinh tiến rồi. Đối với Tiểu Ngân Trùng, Ảnh Phong thật sự quá chăm chỉ.

- Chủ nhân, có gì phân phó?

Ảnh Phong nũng nịu nói.

- Ngươi kêu đám ong mật đến, hút phấn hoa Nhân Mộc sang một bên, có thể làm được không?

Tùy Qua hỏi.

- Chuyện đơn giản như vậy, dĩ nhiên có thể làm được.

Ảnh Phong đáp.

- Tốt.

Tùy Qua nói:

- Lưu lại tất cả phấn hoa Nhân Mộc, sau đó chế riêng thành mật ong.

- Được.

Ảnh Phong đáp.

- Đúng rồi, lão Đại, ngươi không gọi chủ mẫu đến xem sao?

Tiểu Ngân Trùng nhắc nhở Tùy Qua:

- Thẩm chủ mẫu.

- Chủ mẫu?

Tùy Qua nói:

- Sau này đừng gọi như thế, thật là ác tâm.

Nhưng, nhắc nhở của Tiểu Ngân Trùng khiến Tùy Qua nhớ lại hắn đã hứa với Thẩm Quân Lăng, một khi gốc cây Nhân Mộc nở hoa, sẽ phải lập tức báo cho nàng biết.

Cho nên, Tùy Qua liền lập tức gọi điện cho Thẩm Quân Lăng.


- Có việc gì?

Thẩm Quân Lăng lười biếng nói:

- Có phải vợ cậu đi công tác, cảm thấy cô đơn, cho nên mới gọi điện cho vợ bé này kể lể đúng không?

- Tình huống không giống như chị nói đâu.

Tùy Qua cười nói:

- Chị đang làm gì thế?

- Tôi sao?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Trong phòng thí nghiệm làm nữ nghiên cứu viên.

- Rất nhàm chán sao?

- Đích xác là nhàm chán.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Càng nhàm chán hơn là, cách điều chế loại thuốc bắc làm đẹp chết tiệt này, hiệu quả vẫn chưa lý tưởng!

- Điều này là tất nhiên .

Tùy Qua nói:

- Sản phẩm làm đẹp phương tây, cũng giống như thuốc tây, chính là theo đuổi hiệu quả nhanh chóng. Nhưng, hiệu quả nhanh, tác dụng phụ cũng lớn, cô chỉ dùng một ngày, là có thể già thêm ba năm! Cho nên, một khi chị đã sử dụng sản phẩm làm đẹp phương tây, căn bản không thể từ bỏ, giống như uống rượu độc giải khát, rõ ràng mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại không dám đối mặt.

- Đạo lý tôi cũng rõ ràng.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cậu không cần nói đạo lý với tôi. Nhưng, cậu cũng từng nói, con người nên có lý tưởng theo đuổi, lý tưởng của Thẩm Quân Lăng tôi, chính là muốn chế tạo ra loại sản phẩm thuốc bắc làm đẹp, có thể sánh ngang với sản phẩm làm đẹp phương tây. Đừng chê cười tôi, lần này tôi rất thành thật. Hơn nữa, những dược thảo phòng thí nghiệm của công ty các cậu cũng có dược tính rất tốt, dùng để nghiên cứu, vô cùng thích hợp. . . Đúng rồi, rút cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận