Y Tiên Thiểu

- Quả nhiên tu luyện Thiên Tinh Tâm Công cần tinh thần đồ phối hợp mới được. Tâm Ma xem ra nói sự thật.

Tùy Qua nghĩ thầm, trong ý niệm hiện ra tinh thần đồ mà Tâm Ma đưa cho hắn.

Thiên Tinh Tâm Công ngoại trừ pháp quyết còn có thập nhị phúc tinh thần đồ. Mỗi tấm đồ đại biểu một cảnh giới, càng ngày càng phức tạp huyền ảo.

Chỉ riêng tấm thứ nhất đã có hơn một ngàn ngôi sao, nếu không nhờ trí nhớ của hắn thật tốt, thật sự không nhớ nổi vị trí, càng không cần nói tới tu luyện.

- Xem ra trí tuệ của Tâm Ma không đơn giản.

Tùy Qua nghĩ thầm.

Nhắc tới thật huyền diệu, dựa theo dấu hiệu tinh thần đồ, mỗi khi cảm ứng được một ngôi sao hắn cảm giác được một cỗ tinh thần lực liên hệ với mình. Khi hắn đều cảm ứng được toàn bộ một ngàn ba trăm tám mươi ngôi sao, bỗng nhiên tinh thần của hắn bị tinh thần lực kéo, biến thành một viên “ngôi sao”, sau đó vây vào vị trí trung tâm.

Càng kỳ diệu chính là Tùy Qua rõ ràng cảm giác được tinh thần lực của mình tuần hoàn thần bí, mỗi một lần hoàn thành tinh thần lực lại lớn mạnh, càng thêm tinh thuần.

- Tùy Qua…Tùy Qua…

Đúng lúc này Tùy Qua cảm giác có người không ngừng gọi hắn.

Thanh âm quen thuộc mà xa xôi.

Trong Hồng Mông Thạch.

Lúc này Tâm Ma đang cười lạnh nói:

- Tùy Qua, ngươi là kẻ ngu ngốc! Cho dù ngươi lấy được công pháp tu luyện tinh thần lực, lại có ích lợi gì đâu, chỉ sẽ phải chết nhanh hơn, hắc hắc! Tu luyện công pháp kia mặc dù tốc độ nhanh, nhưng thật dễ dàng thất lạc bản thân, chờ khi ngươi kịp phản ứng cũng đã chậm, ngươi sẽ bị tinh thần lực trói buộc, vĩnh viễn không thể quay về thân thể. Tới lúc đó ngươi mất đi thân thể, tinh thần lực tuy có thể lớn dần, nhưng cũng sẽ trở thành Tâm Ma, ha ha…

Tâm Ma đang đắc ý, hiển nhiên nghĩ âm mưu đã thực hiện được.

Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm băng sương vang lên:

- Ma đầu, ngươi cho rằng lão tử dễ dàng bị ngươi tính kế như vậy sao! Ta sớm đã biết ngươi không có lòng tốt, cho nên đã để lại chút chuẩn bị. Hiện tại ngươi còn lời gì nói hay không? Ma đầu, xem ra ngươi đúng là muốn bị đòn. Tiểu ngân trùng, mấy ngày này ngươi không cần lao động, ở trong này hung hăng cho nó biết tay đi, nếu không đánh cho nó chịu phục, ngươi không cần đi ra.


- Tùy Qua…ngươi…sao ngươi không…không có việc gì?

Ma đầu tựa hồ không tin Tùy Qua có thể tránh được một kiếp.

- Vô nghĩa, ta đương nhiên không có việc gì.

Tùy Qua nói:

- Đã nói với ngươi rồi, trí tuệ lão tử không phải ngươi có thể đo lường được. Tiểu ngân trùng, thu thập nó cho ta, nếu không làm cho nó thành thật, ngươi cũng ở trong này bồi nó đi.

- Lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định đánh cho nó chảy cả lòng đỏ trứng!

Thân hình tiểu ngân trùng đột nhiên biến lớn, nhìn ma đầu rít gào:

- Mẹ nó, ngươi lại làm hại ngân gia gia bị nhốt lại, xem ta có quất chết ngươi không!

Cái đuôi của tiểu ngân trùng hung hăng quét lên người ma đầu khiến nó kêu to không thôi.

Tùy Qua cũng không tiếp tục để ý, tinh thần lực rời khỏi Hồng Mông Thạch.

Trong hiện thực, Tùy Qua đang ngồi, Đường Vũ Khê ở bên cạnh căng thẳng nhìn hắn:

- Tùy Qua, anh không sao chứ?

- Anh đâu có chuyện gì.

Tùy Qua nói:

- Nhưng vừa rồi may mắn em kịp trở về đánh thức anh. Bằng không chỉ sợ anh sẽ bị Tâm Ma tính kế. Người này quả nhiên âm hiểm, giả dối lại vô sỉ.

- Nếu đáng giận như vậy sao anh không diệt nó?

Đường Vũ Khê kinh ngạc hỏi.

- Ngay từ đầu anh không biết làm sao tiêu diệt nó, cho nên chỉ thu nó vào Hồng Mông Thạch. Sau đó anh phát hiện nó còn có chút giá trị lợi dụng, cho nên quyết định tạm thời không cần thiết diệt nó.

Tùy Qua nói:

- Nhưng em yên tâm, sớm hay muộn anh sẽ thu thập nó thật dễ bảo. Đúng rồi, tại sao em trở về, là dự định đến khao cho anh sao?

- Khao, anh nằm mơ đi.

Đường Vũ Khê nói:

- Em cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ. Em về đây là giám sát, có câu nói không có con mèo nào không trộm tinh, nhất là con mèo vừa hưởng qua tinh. Em lo lắng anh không cầm giữ được, đợi lát nữa đẩy ngã nữ bộc của anh. Anh nhìn nữ bộc kia đi, điển hình là loại phụ nữ gợi cảm thôi.

- Vũ Khê, em thật sự nhìn rõ mọi việc.

Tùy Qua cười nói.

Trước kia hắn cảm thấy Trầm Quân Lăng vượng phu, tiểu Hoa cũng vậy, không nghĩ tới Đường Vũ Khê cũng thế.

Vừa rồi nếu không phải nàng kịp trở về đánh thức hắn, chỉ sợ tinh thần lực của hắn bị lạc trong tinh không, căn bản không thể quay lại thân thể của mình.

- Em đương nhiên nhìn thấu mọi việc.


Đường Vũ Khê nói:

- Cho nên nếu anh biết điều, nên ngủ sô pha hay nằm dưới đất đi.

- Vậy nằm dưới đất đi.

Tùy Qua nói:

- Nếu ngủ sô pha bị nữ phó thất được, còn không bị chê cười. Huống hồ em bảo anh ngủ sô pha, chẳng phải tạo cơ hội cho nàng hay sao?

- Cũng phải.

Đường Vũ Khê nói:

- Em phê chuẩn cho anh nằm ngủ dưới đất, em đi tắm rửa đây.

Tùy Qua đang suy nghĩ có nên lẻn vào hay không, Đường Vũ Khê chợt quay đầu nói:

- Nếu anh dám lẻn vào, anh chuẩn bị ngủ dưới đất nửa năm đi.

Tùy Qua vội vàng cười nói:

- Anh làm sao dám chứ.

Nhưng Tùy Qua đồng học đúng là tà tâm bất tử.

Đúng như lời của Đường Vũ Khê, không có con mèo nào mà không trộm tinh, nhất là con mèo từng hưởng thụ qua.

Nghĩ nghĩ, Tùy Qua rất nhanh đã nghĩ ra một phương pháp.

Khi hắn nghe bước chân Đường Vũ Khê đi ra khỏi phòng tắm, lập tức nằm lên giường, sau đó dùng chân khí làm sắc mặt thật khó xem, giống như tẩu hỏa nhập ma, mặt như giấy vàng, hơi thở mong manh.

Đường Vũ Khê thấy thế lập tức liền khẩn trương, vội vàng ngồi xuống giường hỏi:

- Tùy Qua…anh làm sao vậy? Làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ…ô…

Đường Vũ Khê còn chưa nói xong Tùy Qua đã dùng tốc độ cực nhanh hôn lên môi nàng.

Sau khi thành công chiếm cứ trận địa, Tùy Qua cũng không vội tăng tốc, thứ nhất hắn lo lắng Đường Vũ Khê không thể thừa nhận, thứ hai đột nhiên nảy sinh một ý niệm cổ quái trong đầu, hắn tựa hồ đã tìm được biện pháp trong lúc tu luyện Thiên Tinh Tâm Công có thể giúp tinh thần lực được rèn luyện thật lớn, lại làm cho tinh thần lực sẽ không đến mức hoàn toàn bị lạc trong tinh không cuồn cuộn.


- Sao…anh lại dừng?

Đường Vũ Khê có chút u oán nhìn Tùy Qua.

- Anh bỗng nhiên ngộ.

Tùy Qua đáp.

- Anh ngộ cái gì?

Đường Vũ Khê kêu lên:

- Ngộ cái đầu của anh! Lúc này còn nhớ tới luyện công, anh thật sự là chán ghét!

- Anh vừa luyện công vừa làm yêu cũng được.

Tùy Qua cười nói, chỉ lên trần nhà:

- Em không cảm thấy nhìn lên sao trời thật lãng mạn sao?

- Lãng mạn cái rắm!

Đường Vũ Khê oán giận:

- Nếu còn tiếp tục nói như vậy, sau này anh lăn đi ngủ phòng khách một mình đi!

Tùy Qua vội vàng cử động, lại nói:

- Vũ Khê, em cho anh thử một chút đi. Đây là kế hoạch lớn quan hệ tới sinh tử, em cũng biết hiện giờ còn có sát thủ đang nhìn chằm chằm, chỉ phải đem tu vi tiến thêm một bước…

- Được rồi, được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận