Y Tiên Thiểu

Thanh âm là của Hoa Tuyết Nhạn.

- Họp đi.

Đường Vũ Khê nhận hoa hồng, nhìn Tùy Qua trừng to mắt, ý nói với hắn Hoa Tuyết Nhạn sắp bão nổi.

Tùy Qua đương nhiên thấy được biểu tình băng sương như đao của Hoa Tuyết Nhạn, nhưng hắn không thèm để ý, cười nói:

- Hoa chủ quản, hôm nay là lễ tình nhân, không nhận được hoa hồng cũng không cần tức giận như thế đi? Đợi lát nữa tôi để Vũ Khê phân cho cô một chút là được.

Hoa Tuyết Nhạn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tùy lão bản, công ty của anh sắp phá sản, anh còn có hứng trí cao như vậy?

- Phải. Bản thân tôi cảm thấy kỳ quái, vì sao công ty của tôi cần phá sản cô lại càng sốt ruột hơn tôi đây?

Tùy Qua nói:

- Chẳng phải là hoàng đế không vội thái giám nóng nảy?

- Anh…chính anh tự nhìn xem xu thế thị trường chứng khoán của công ty dược nghiệp Tống thị ở Hong Kong!

Hoa Tuyết Nhạn hừ lạnh nói, nhấn remote trên bàn.

Tùy Qua nhìn vào ti vi, thấy bản đồ phân tích thị trường chứng khoán, nói:

- Tôi không chuyên môn về cổ phiếu, nhưng tôi nhìn ra được hiện tại ngã rất nhiều.


- Há chỉ là nhiều!

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Theo xu thế ngã hiện giờ, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị cưỡng chế lui thị!

- Tùy tiên sinh, nàng nói đúng.

Tống Lập Hào lên tiếng, mặc dù hiện tại Tống thị đã không thuộc về họ Tống, nhưng hắn vẫn có cảm tình, không hi vọng nhìn thấy bị lui thị, sau đó chờ đợi phá sản. Vì vậy tiếp tục nói:

- Tình huống hiện tại rất rõ ràng, có người lợi dụng lời đồn đãi bất lợi với công ty Hoa Sinh có ý định chèn ép cổ phiếu của Tống thị. Hơn nữa đối phương đã có chuẩn bị, trong tay có nhiều cổ phiếu lưu thông của Tống thị chúng ta, cho nên mới hung hăng chèn ép cổ giá như thế.

- Nhưng công tích của Tống thị không tệ lắm ah.

Tùy Qua buồn bực nói.

- Vô tri!

Hoa Tuyết Nhạn tức giận nói:

- Ai nói cổ giá nhất định có quan hệ tới công tích. Hiện tại người chơi cổ phiếu ai quản công tích của công ty anh, đều chỉ nghe tin tức lời đồn mà đầu tư cổ phiếu. Muốn nói công tích, công tích dầu mỏ không tệ đi, cổ giá chẳng phải như bãi phân chó sao! Công tích của công ty Hoa Sinh không tệ, nhưng hiện tại bị cuốn vào tin đồn bất lợi, người ta lợi dụng điểm này tiếp tục lợi dụng thủ đoạn thị trường chứng khoán là có thể đánh chết cổ giá công ty Tống thị!

- Nga, nguyên lai là như vậy sao.

Tùy Qua tỉnh ngộ, nhưng không chút lo lắng.

Vừa dứt lời, Tùy Qua liền nhìn thấy thị trường chứng khoán của Tống thị lại trầm xuống.

- Có phải cổ giá lại rơi không?

Tùy Qua hỏi.

Ánh mắt Hoa Tuyết Nhạn phun lửa, nàng thật sự không rõ một nam sinh ngu xuẩn như vậy sao còn có thể làm chủ tịch công ty. Nàng càng không rõ chính là vì sao nàng còn làm công cho một kẻ ngu xuẩn như vậy!

Lúc này điện thoại văn phòng vang lên, tìm Tùy Qua.

- Tùy Qua, tao muốn phá hủy công ty của mày! Tao muốn làm cho mày phá sản! Cho mày hai bàn tay trắng! Sau đó mới lấy mạng của mày…

Một thanh âm oán độc vang lên trong điện thoại, nghe qua tuổi không lớn.

Thanh âm kia thật xa lạ, Tùy Qua cảm giác chưa từng gặp qua người này, nhưng không biết vì sao đối phương hận mình, nhưng hắn hiển nhiên không bao giờ chịu thiệt, vì vậy hướng điện thoại lớn tiếng quát:

- Bác gái, bà nên trở về nhà uống thuốc đi!

Đường Vũ Khê muốn cười, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Hoa Tuyết Nhạn đành phải nén trở về.

Đường Vũ Khê cũng có chút kỳ quái, tiểu tử Tùy Qua vì sao luôn lạc quan như vậy, lại tự tin, chẳng lẽ hắn là người tính cách yên vui như thế?

Sau một lát Nhãn Kính nói:


- Điện thoại từ thành phố Minh Phủ gọi tới, hay là đi thăm dò một chút?

- Bỏ đi.

Tùy Qua nói:

- Hiện tại không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này gây phiền. Dù đối phương có chuẩn bị mà đến, cho dù tung ra lời đồn đãi bất lợi cho công ty chúng ta, tôi cũng tin tưởng rất nhanh sau cơn mưa trời lại sáng, rẽ mây thấy mặt trời.

- Tùy tiên sinh, không biết là anh tự tin hay lạc quan mù quáng?

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Hơn một lần tôi nói tới tứ lạng bạt ngàn cân, anh làm ra bộ dạng đắc chí làm tôi còn tưởng rằng anh có ý kiến gì hay, không nghĩ tới đoạn thời gian này anh không làm gì, còn để Vũ Khê ở lại đây chống, anh thật không xứng làm đàn ông!

- Hoa chủ quản, lời này của cô có chút quá mức độ rồi.

Tùy Qua nói:

- Mấy ngày nay tôi không đến công ty là vì toàn lực tìm cách giải quyết vấn đề. Đương nhiên cô không biết tình huống thì tôi cũng không trách cứ cô. Về phần cổ giá của dược nghiệp Tống thị, các vị không cần lo lắng, nếu đối phương lợi dụng lời đồn chèn ép cổ gái, khi lời đồn tan biến hoặc có lời đồn càng tốt hơn đi ra, cổ giá đương nhiên ép không được, khi đó đối phương chẳng những trộm gà không được còn mất nắm gạo mà thôi.

- Anh cho rằng đối phương là kẻ ngu xuẩn sao? Nhiều nhất chỉ thêm hai ngày thời gian đối phương có thể đem Tống thị nhốt đánh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Tới lúc đó muốn xoay người cũng không được!

- Hai ngày thời gian?

Tùy Qua như có suy nghĩ gì:

- Vậy thì còn kịp. Dù công ty Tống thị thật sự lui thị, vậy cũng không có gì, chút tổn thất này tôi còn chịu đựng được.

- Tùy tiên sinh không quan tâm hơn thua, xem ra hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Tống Lập Hào vỗ mông ngựa.

Đương nhiên bởi vì hắn hiểu được nhiều hơn so với những người khác.


Là thành viên của tu hành thế gia, Tống Lập Hào tự nhiên biết được đối với người tu hành mà nói mặc dù tiền cũng hữu dụng, nhưng không phải là duy nhất hay có giá trị nhất. Người như Tùy Qua, dù không có tiền, nhưng trong giới tu hành vẫn có thể sống thoải mái, bởi vì người ta có đại chỗ dựa vững chắc, có đại lượng linh dược, linh đan. Mấy thứ này dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Theo Tống Lập Hào xem ra, Tùy Qua mở công ty chỉ là trò chơi mà thôi.

- Nịnh hót!

Hoa Tuyết Nhạn hừ một tiếng, lại tiếp tục nói:

- Hiện tại sản phẩm công ty Hoa Sinh tồn đọng thật nghiêm trọng, công nhân dây chuyền sản xuất đều về nhà, bên quỹ hội cũng không có ai nhập hội, ngược lại có không ít người đề nghị lui hội, đang chuẩn bị đưa chúng ta ra tòa án đâu. Tùy tiên sinh, những cục diện rối rắm này xin hỏi anh dự định làm sao thu thập?

- Hoa chủ quản, cô không cần quá lo lắng, Tùy tiên sinh đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhất định có thể giải quyết vấn đề.

Lúc này người nói chuyện là Nhãn Kính. Đích xác hắn đi theo Tùy Qua thời gian lâu như vậy, biết bổn sự của Tùy Qua thế nào.

- Hừ! Lại là một nịnh hót!

Hoa Tuyết Nhạn nói:

- Khó trách công ty Hoa Sinh sẽ rơi vào tình trạng này, ai bảo cả đám người đều là nịnh hót đâu. Rõ ràng gặp nguy trong sớm tối, không ngờ còn không muốn phát triển.

- Đây là bởi vì cấp dưới mười phần tin tưởng đối với tôi.

Tùy Qua cũng không tức giận, cười nói:

- Hoa chủ quản, cô cũng nên hướng bọn họ học tập, tin tưởng là vàng đó, cô cũng nên mười phần tin tưởng ông chủ của cô.

- Tôi sẽ không học những người này, trừ bỏ nịnh nọt thì lạc quan mù quáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận