Y Tiên Thiểu

Người tu hành trong "Hành Hội" xem người bình thường như heo chó, cho dù có linh dược bọn họ cũng không dễ dàng dùng cho người bình thường, Thiết Văn Thư tự nhiên cũng là người như thế. Cho nên ngay từ đầu thời điểm so đấu y thuật với Tùy Qua, Thiết Văn Thư căn bản không nghĩ tới chuyện dùng linh dược.

Nhưng mà hiện tại đã là đâm lao phải theo lao.

Nếu như Thiết Văn Thư thua, danh dự bị hao tổn cũng bỏ đi, mấu chốt là "Hành Hội" treo giải thưởng một trăm hạt Tinh Nguyên Đan chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vào túi của người khác.

Bởi vậy Thiết Văn Thư quyết định chắc chắn, quyết định thi triển một ít thủ đoạn độc môn. Hắn tự nhận là bằng tu vị Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa dược vật độc môn, như thế nào cũng có thể hòa nhau.

Đáng tiếc là Thiết Văn Thư vẫn tính sai.

Người bệnh kế tiếp bị bệnh ung thư phổi.

Người bệnh này là thanh niên mười chín tuổi, tuổi này phong nhã hào hoa nhưng không nghĩ tới bị ung thư phổi giai đoạn cuối

Nhưng mà thanh niên này bị bệnh không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên, bởi vì tuy hắn chỉ mười chín tuổi, nhưng lại có mười hai năm hút thuốc.

- Hai vị không cần chuẩn đoán bệnh thay tôi cũng nhìn rõ bệnh tình rồi, tôi bị ung thư phổi thời kỳ cuối.

Nam thanh niên nhanh chóng nhìn qua Tùy Qua nói ra.

- Nhất nhiều bệnh viện tuyên án tử hình với tôi rồi, nhưng mà mẹ của tôi không từ bỏ ý đồ. Nhưng mà đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, tôi cứ thử xem. Hai vị, các vị cứ tùy tiện kê đơn đi, dù sao với tôi mà nói chẳng khác gì ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi.

- Ung thư?

Thiết Văn Thư hơi có chút kinh ngạc, gia tộc của hắn đúng là có linh dược, nhưng mà linh dược cũng phân cấp độ tốt xấu, không phải là linh dược có thể trị bách bệnh. Nếu như một ít ngoại thương tiểu bệnh, tu vị của Thiết Văn Thư cộng thêm linh dược, đây tuyệt đối là thuốc đến bệnh trừ. Nhưng mà nếu như là ung thư các loại, cho dù là Thiết Văn Thư cũng rất khó giải quyết.


Không ngờ Thiết Văn Thư vừa khoe khoang khoác lác đã gặp phải bệnh này.

Mà Tùy Qua lại yên lặng theo dõi kỳ biến, dường như ý định cho Thiết Văn Thư cơ hội "Biểu hiện".

- Trị có hết không?

Thanh niên kia nói chuyện.

- Không có sao, tôi đã sớm nghĩ tới rồi. Tuy tôi không bài xích Trung y, nhưng mà cũng không mê tín Trung y. Ung thư chính là ung thư, bệnh bất trị, cũng không có biện pháp. Muốn trách thì trách bản thân tôi từ nhỏ nghiện thuốc lá, còn cho rằng hút thuốc rất nam nhân, rất khốc... Mẹ kiếp, kết quả phổi héo rút thành thịt khô. Lão đầu, ông rốt cuộc có chữa được không? Nếu như không được thì tôi về đây, thời gian cuối cùng của sinh mạng rất quý, tôi cũng không muốn lãng phí.

- Có thể... Trị.

Thiết Văn Thư gian nan nói ra lời này.

- Thời gian hai tháng, dùng dược vật và phương pháp châm cứu phụ trợ, cho dù là ung thư lão phu cũng chữa khỏi cho ngươi.

- Hai tháng? Thật hay là giả?

Nam thanh niên nói:

- Chỉ sợ mạng nhỏ của tôi không được hai tháng đâu. Chuyện này... Vạn nhất ngươi thất bại thì thời gian còn lại của ta hao phí vô ích sao? Ta biến thành người thử thuốc à?

- Hừ! Nếu như không có nắm chắc, lão phu sao dám hồ ngôn loạn ngữ.

Thiết Văn Thư nói, ánh mắt nhìn qua phía Tùy Qua.

- Nhưng mà hai tháng sau mới có thể thấy rõ kết quả, phân thắng bại.

Thiết Văn Thư nói phương thức châm cứu chỉ là ngụy trang, hoặc là nói chỉ là hình thức, đến lúc đó tác dụng chính thức là tiên thiên khí và linh dược. Chỉ có tiên thiên khí mới có tác dụng tẩm bổ cùng chữa trị lục phủ ngũ tạng của thân thể, Thiết Văn Thư vì đánh bại Tùy Qua, cầm ban thưởng của "Hành Hội" cho nên kiên trì đáp ứng chuyện này.

- Hai tháng, quá lâu.

Tùy Qua đột nhiên nói:

- Vị tiên sinh này nói đúng, thời gian hai tháng này có khả năng là thời gian cuối cùng của ngươi, lãng phí trên y dược và trị liệu, thật có chút tính không ra. Thiết lão tiên sinh y thuật không tệ, hai tháng có thể trị hết một người bệnh ung thơ, đó là nhờ ‘ thuốc đặc hiệu ’ . Nhưng mà ‘ thuốc đặc hiệu ’ chính thức sợ rằng ngươi chưa thấy qua a.

- Nghe ý của anh hình như không cần tới hai tháng a?

Thiết Văn Thư nội tâm trầm xuống, nhìn Tùy Qua hỏi.

- Đương nhiên.


Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói:

- Không riêng gì thuốc tây có thuốc đặc hiệu, thuốc Đông y cũng có thuốc đặc hiệu. Hơn nữa hiệu quả của thuốc Đông y thấy hiệu quả thật nhanh, dùng tình huống của tiên sinh này, nếu như là tôi trị liệu, chỉ cần một chu là khỏi hẳn. (Một chu là 1 tuần lễ)

- Một chu?

Thanh niên kia khiếp sợ, dường như không thể tin được mình có nghe lầm hay không.

- Đây là thật... Sao?

- Kỳ tích vĩnh viễn tồn tại.

Tùy Qua nói.

- Tôi có thể trị hết miễn phí cho anh. Nhưng mà anh phải đáp ứng một điều kiện.

- Mời nói.

- Sau khi lành bệnh, anh không bao giờ được hút thuốc lá nữa, xem như là vì mẹ của anh đi.

Tùy Qua nói:

- Nếu không anh bây giờ có thể đi xuống dưới, tự sanh tự diệt đi, tôi không muốn lãng phí thời gian và dược liệu cho người như anh.

Thanh niên trầm mặc một lát, sau đó cầm microphone nhìn qua camera, vẻ mặt hối tiếc nói:

- Mẹ... Thực xin lỗi, con biết rõ mẹ sinh con ra và nuôi con không dễ dàng. Nếu như cửa ải này con có thể vượt qua, sau này con sẽ hiếu thuận với mẹ...

Sau khi thanh niên nói xong, Lam Lan tiếp nhận câu chuyện nói ra:

- Thời gian một chu (1 tuần)? Tôi hy vọng mình không có nghe lầm. Tùy tiên sinh, ung thư là bệnh bất trị, xin hỏi anh có thể trong một chu trị hết bệnh cho tiên sinh này hay không?


- Bệnh bất trị, chỉ là tương đối thôi.

Tùy Qua nghiêm trang nói:

- Vào thời cổ đại có rất nhiều bệnh được xem là bệnh bất trị, ví dụ như thiên hoa, bệnh lao phổi và hoa liễu... Nhưng mà những bệnh này vào cổ đại là bệnh bất trị, hiện đại đã tìm ra biện pháp chữa trị rồi. Đó là y học luôn tiến bộ, nếu như chúng ta nghe tới ung thư thì cho rằng đó là bệnh bất trị, hiển nhiên là sai lầm. Với tư cách một người nghiên cứu y dược, mục tiêu của những người này chính là bệnh bất trị. Mà rất hiển nhiên, tôi là người dụng tâm làm việc này trong Trung y.

- Như vậy, có thể tiết lộ làm sao trị được bệnh tình cho tiên sinh này hay không?

Lam Lan nói:

- Bởi vì rất nhiều người xem đều rất ngạc nhiên, muốn biết anh vì cái gì có thể trong một chu trị hết bệnh ung thư này.

- Phương thức trị liệu của tôi chủ yếu là dược vật, hơn nữa cần chân khí phụ trợ trị liệu.

Tùy Qua nói.

- Chân khí? Chân khí trong lời của anh nói là chân khí nội gia của người tập võ sao?

- Vâng.

Tùy Qua nghiêm mặt nói:

- Chân khí dùng trong tay người tập võ có thể giết người giết địch; dùng trong tay thầy thuốc có thể trị bệnh cứu người. Trước kia trong Trung y có một câu tục ngữ, gọi là ‘ Trung y không luyện khí chính là cái rắm’. Nhưng phàm là cao thủ Trung y chính thức đều biết một chút thuật dưỡng sinh luyện khí, nếu như không có chân khí, vậy cho dù thế nào cũng không thể thành cao thủ Trung y chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận