Y Tiên Thiểu

- Thật xấu hổ, vì con ruồi mà phá hư hào hứng của hai vị.

Nữ tử quần đỏ nói ra, chỉ vào cái bàn gần thác nước, nói:

- Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi, ta mời các ngươi uống rượu.

- Bên kia hình như có người.

Tùy Qua vừa nói thì mấy người đang ngồi đã tản ra nhanh chóng, Tùy Qua đành phải nói.

- Nhưng mà hiện tại không có người.

- Vậy thì mời a.

Nữ tử quần đỏ làm ra thủ thế mời.

Phanh! Phanh! Phanh!

Nữ tử quần đỏ đặt ba cái chén lên mặt bàn, sau đó mở nút hồ lô rượu ra, lại hít mấy hơi.

Mùi rượu tỏa ra bốn phía.

Mùi rượu thơm còn mạnh hơn rượu Mao Đài được xem là xa xỉ phẩm của Hoa Hạ.

Tùy Qua tuy không phải tửu quỷ, nhưng mà cũng bị hương thơm này câu dẫn.

- Tuy bèo nước gặp nhau, nhưng cảm giác hai vị không tệ, làm một chén rồi nói sau.

Nữ tử quần đỏ hào hứng rót rượu.

Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng cũng không từ chối, cũng uống cạn.

Rượu là hảo tửu, cũng có ấn tượng sâu sắc như bản thân của nàng.


Tùy Qua buông bát rượu, sau đó lấy ra một hạt Tinh Nguyên Đan đặt lên mặt bàn, cười nói:

- Bánh chưng đi, bánh chocola lại, viên đan dược này tặng cho cô. Nhưng mà có thể hỏi một chút, vì sao cô lại hứng thú với đan dược của tôi như vậy?

Nữ tử quần đỏ tiếp nhận hạt Tinh Nguyên Đan này, nhìn kỹ sau đó cảm thán:

- Đan tốt a! Đây mới thực sự là đan dược, cũng có thể nói là tác phẩm nghệ thuật, cũng không biết xuất ra từ trong tay của luyện dược đại sư nào?

- Đan dược chính là đan dược, cũng không phải dùng để ngắm, chung quy là để ăn.

Tùy Qua cười cười nói.

- Rượu cũng lấy ra uống.

Nữ tử quần đỏ nói,:

- Nhưng mà hảo tửu và nát tửu vẫn có khác biệt lớn. Hai vị hùng hồn như vậy, cảm tạ!

- Hữu duyên gặp lại.

Tùy Qua đứng dậy cáo từ.

Trầm Quân Lăng vốn tưởng rằng Tùy Qua đang định mượn cớ lôi kéo làm quen với cô gái này, ai biết thằng này nói đi là đi, nhưng Tùy Qua đã đứng dậy thì nàng tự nhiên không thể ở lại chỗ này, vì vậy cũng đứng dậy cao từ.

Nữ tử quần đỏ không có giữ lại, tiếp tục thưởng thức đan dược trong tay, thì thào lẩm bẩm:

- Ai, vì cái gì luyện đan sư hiện tại kém như vậy, luyện ra rất nhiều đan dược, nhìn qua chẳng khác gì cứt chó...

Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng sau khi lên lầu, Trầm Quân Lăng mới nói:

- Tùy Qua, cô ta vừa rồi quá cổ quái! Nhưng mà chúng ta uống hai chén rượu của nàng lại lãng phí một hạt đan dược, có phải quá lãng phí hay không?

- Rượu trong hồ lô của nàng cũng không phải rượu bình thường.

Tùy Qua nói:

- Cô mau vận khí luyện hóa số rượu đó đi, sẽ phát hiện một chén rượu này có thể giảm cho cô ba tháng hấp thu nguyên khí đấy.

Trầm Quân Lăng bắt chước làm theo, sau đó kinh hô một tiếng.

- Ồ, đúng là như vậy. Đã như thế, sao cậu không kết giao một chút?

- Cô ta đã không nói tên, cũng không có chủ động hỏi tên của chúng ta, như vậy đã nói rõ cô ta không có ý kết giao.

Tùy Qua nói ra:

- Cô cực kì thông minh, chẳng lẽ còn không nhìn ra điểm này?

- Nhất định là ăn Chúng Sinh Quả chết tiệt kia nên bị đần đi rồi.

Trầm Quân Lăng nói ra.

Lúc này đi lên lầu ba tới gian phòng chữ thiên, Tiết Như Tư đã chờ trong phòng, hơn nữa nàng còn gọi người chuẩn bị rượu và thức ăn.

- Xem ra mị lực của tôi quả nhiên không đủ, nếu không cũng không khiên rượu và thức ăn lạnh thế này.

Tiết Như Tư mang chút u oán nói.


Mặc dù biết Tiết Như Tư chỉ biểu diễn mang tính chức nghiệp mà thôi, nhưng Tùy Qua vẫn cảm thấy nội tâm hơi động. Nữ tử thanh lâu trong giới tu hành, sau khi có đạo hành thì càng thêm xinh đẹp.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Tùy Qua vung tay lên, đột nhiên có mấy khối ngọc thạch đính lên cột gỗ tám hướng, bố trí một tiểu trận pháp cách âm.

Tiết Như Tư dùng mị nhãn nhìn qua Tùy Qua, cười nói:

- Đạo hữu không thích người khác nghe được hoan thanh tiếu ngữ của chúng ta sao?

- Tiên tử, tôi muốn bàn chính sự với cô.

Tùy Qua nói lời này, ngữ khí trở nên nghiêm túc.

Tiết Như Tư kinh ngạc nói:

- Tôi không có nghe lầm chứ? Hai vị muốn nói chuyện chính sự với tôi? Thế tục có một câu tục ngữ thế này ‘ con hát vô nghĩa, kỹ nữ vô tình ’, không nghĩ tới còn có người nói chính sự với tôi, thật sự là kỳ lạ.

- Tiên tử cũng không nên gấp.

Tùy Qua nói:

- Chỉ cần tiên tử có tình là được rồi.

Một hạt đan dược bay ra khỏi tay Tùy Qua, nó bay tới chỗ Tiết Như Tư, nàng cầm Tinh Nguyên Đan vào trong tay, cẩn thận giám định và thưởng thức, tươi cười rạng rỡ nói:

- Đó là đương nhiên, tôi chỉ là người cơ khổ, bán rẻ tiếng cười làm xiếc, không có gì hơn ngoài những vật này.

Sau khi nói xong, Tiết Như Tư rất tự nhiên địa sẽ đem bỏ hạt Tinh Nguyên Đan vào không gian pháp bảo của nàng, hiển nhiên là không định lại lấy ra.

- Chu đạo hữu nói giỡn. Tục ngữ nói ‘ chị gái và em gái yêu xinh đẹp, tú bà yêu tiền ’. Nhưng mà, bản tiên tử yêu chính là đan dược. Hai vị đạo hữu, đêm xuân khổ đoản, để tôi thay quần áo cho hai vị...

- Đợi một chút.

Tùy Qua nói ra:

- Hạt đan dược vừa rồi chỉ là thả con tép nhỏ, bắt con tôm mà thôi. Nếu như tiên tử hợp tác với chúng ta, cô đạt được Tinh Nguyên Đan cũng không phải chỉ một hai hạt.

- Cái này...

Tiết Như Tư vừa mừng vừa sợ nói:


- Hẳn là hai vị còn thấy chưa đủ kích thích sao, nhưng mà tôi cũng không muốn ‘ hậu đình hoa ’, mong rủ xuống thương.

Hậu đình hoa?

Tùy Qua đồng học trực tiếp im lặng, vội vàng giải thích:

- Tiên tử hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói -- cô hiểu sai lầm rồi. Nói thẳng a, tôi biết tiên tử tin tức linh thông, nhân mạch trong giới tu hành rất rộng. Cho nên tôi hy vọng có một chút thời điểm, nghê thường thất tiên tử của các vị có thể cung cấp tin tức đáng tin cậy cho tôi. Tin tức giá trị càng cao, tôi cho các vị chỗ tốt càng nhiều.

- Cái này... Nghê thường thất tiên tử chúng tôi cũng không phải là bán tin tức.

Tiết Như Tư nói ra.

- Nếu như tiên tử không thích giao dịch này, hiện tại có thể rời khỏi.

Tùy Qua nói:

- Hạt đan dược vừa rồi xem như lễ ra mắt.

Tiết Như Tư ngẫm lại, thành khẩn nói:

- Kỳ thật, những người bán thân thể như tôi, muốn bán tin tức cũng không có gì. Nhưng mà anh cũng biết, chúng tôi không dựa vào bán tin tức mà sống, con đường tin tức không nhiều, cho nên... Sợ nhất cung cấp tin tức không có giá trị gì cho các vị thì phiền. Nếu như chúng ta tốn thời gian đi tìm tin tức, còn không bằng hấp dẫn nhiều nam tu hơn.

- Tôi hiểu suy nghĩ của cô.

Tùy Qua cười nói:

- Tiên tử không muốn hoang phế thời gian nghiệp vụ nha, dù sao bán... Nghệ mới là nơi tìm thu nhập chủ yếu của các vị mà.

- Tôi chính là bán mình, chuyện này không có gì khó nói cả.

Tiết Như Tư thở dài:

- Giới tu hành cũng như thế tục, mạnh được yếu thua, người thích ứng thì sinh tồn, tăng tu vị lên, thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất tử, đừng nói bán mình, có đôi khi bán mạng cũng không tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận