Y Tiên Thiểu

- Tặng cho ngươi.

- Tặng cho tôi!

Tùy Qua đồng học phát mộng.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, trong thế giới tu hành tàn khốc này còn có mỹ nữ tặng đồ vật đắt tiền như thế cho hắn. Đây chính là tám mươi hạt Tinh Nguyên Đan đấy, cho dù nó không có giá như thế cũng vậy.

- Chẳng lẽ mị lực của mình lớn như thế?

Tùy Qua nghĩ thầm nói:

-Hay là hình tượng tiểu mập mạp rất hấp dẫn nữ tu?

Thời điểm Tùy Qua suy nghĩ miên man bất định, thiếu nữ quần đỏ nói:

- Bánh chưng đi, bánh chocola lại, gốc cây này tặng cho ngươi, xem như chống đỡ viên đan dược ngươi tặng cho ta.

Tự mình đa tình!

Tùy Qua đồng học cảm giác bị người ta dội chậu nước lạnh, ngoài miệng lại nói:

- Tôi chỉ tặng cô một hạt đan dược, thứ này có giá tám mươi hạt đấy.

- Nhưng mà một hạt đan dược kia là tác phẩm nghệ thuật, cho dù một trăm hạt Tinh Nguyên Đan bình thường cũng đáng. Huống chi, ta cũng biết, gốc cây này không đáng tám mươi hạt Tinh Nguyên Đan, chỉ không muốn phí nước bọt đấu giá với tên kia thôi.

Quần đỏ thiếu nữ nói ra, ngữ khí dường như không tranh quyền thế.

Nhưng nàng nếu không tranh quyền thế, tới đây làm gì?

Tùy Qua bưng gốc cây giống, cảm thấy nghi hoặc, mà thiếu nữ quần đỏ đã đi xa, một mình một người đứng trên vách núi, khoan thai uống rượu, dường như đang chờ đợi cái gì, lại không hiểu nàng nghĩ gì.


Lòng của nữ nhân, quả nhiên là kim dưới đáy biển ah.

Thiếu nữ quần đỏ này cùng không hợp với người tu hành bình thường, Tùy Qua thật sự không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà có linh thảo vào tay, tâm tình Tùy Qua tốt hơn không ít.

Thời điểm này Khâu Mẫn Chân lại nhìn Tùy Qua nói ra:

- Bên kia có một kiện pháp bảo đang đấu giá, nếu như Chu đạo hữu có hứng thú, hiện tại đi là đúng thời điểm, là một kiện pháp bảo hỏa thuộc tính...

- Loại đấu giá này thật sự là không thú vị.

Trầm Quân Lăng nhìn Tùy Qua nói ra:

- Tôi không đi khoe của với cậu, cho tôi mấy hạt đan dược, tự tôi đi ‘ đào bảo ’ đi.

Phường thị còn chưa kết thúc, chỉ cần không rời khỏi Kình Thiên Phong, Tùy Qua cũng không phải lo lắng an toàn của Trầm Quân Lăng, vì vậy nhét một ít đan dược vào tay Trầm Quân Lăng, sau đó nói:

- Đi chơi đi, mua chút gì đó đi.

Nói lời này xong, khẩu khí của Tùy Qua với Trầm Quân Lăng cũng không giống như thân bằng hảo hữu, càng giống tình lữ.

Khâu Mẫn Chân ở bên cạnh có công phu nhìn mặt nói chuyện rất lợi hại, lúc này thầm nghĩ:

- Khó trách nghe đại tỷ nói hai người này đêm qua không có lên vu sơn với đại tỷ, thì ra là Long dương. Nhưng mà tính toán, chỉ cần bản tiên tử có đan dược là được, quản khỉ gió hai người này thích nam nhân hay nữ nhân chứ!

Sau khi Trầm Quân Lăng rời khỏi, Tùy Qua mới ý thức được ngữ khí của mình với Trầm Quân Lăng lúc nãy không ổn, nhưng mà dù sao hiện tại hắn cùng Trầm Quân Lăng đều dùng "thân phận tạm thời", cho dù bị người ta hiểu lầm cũng là râu ria, nên nắm chắc thời gian đào bảo.

Khâu Mẫn Chân dẫn Tùy Qua đi xem cái song giản pháp bảo, theo như nhà bán nói, đây là pháp bảo dùng Thâm Hải Huyền Thiết luyện chế trong dung nhâm mà thành. Nếu như dùng song giản Trúc Cơ, luyện làm bổn mạng pháp bảo, uy lực sẽ tăng nhiều, nhưng mà Trúc Cơ thất bại nguy hiểm gia tăng thật lớn. Nhưng không thể phủ nhận, song giản này đúng là đồ tốt, xem như bảo khí nguyên vẹn.

Ở nơi này rõ ràng có người buôn bán bảo khí nguyên vẹn, thật có chút khiến người ta ngoài ý muốn.

Đương nhiên cũng khiến cho rất nhiều người chú ý.

Lúc Tùy Qua cùng Khâu Mẫn Chân tới đã có nhiều người vây xem.

Nhà bán là người trung niên, thần sắc sa sút, theo hắn nói đây vốn là đồ gia truyền của nhà hắn, hiện tại gia tộc xuống dốc, không chỉ có không người tu luyện tới Trúc Cơ, ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng không có mấy người,vì phục hưng và truyền thừa gia tộc, chỉ có thể nhịn đau nhức bỏ thứ yêu thích, mang song giản ra bán đổi lấy đồ vật này nọ.

- Đôi Lôi Hỏa Song Giản ở trước mặt các vị chính là bảo khí chân chính, các vị ra giá đi.

Nhà bán nói ra.

Tuy người xem không nhiều, nhưng mà ở phường thị cấp độ này lại có không có bao nhiêu người là "Phú tu" chân chính, cho nên vây xem tuy không ít, nhưng người mua chân chính không nhiều.

- 50 hạt Tinh Nguyên Đan.

Ra giá đầu tiên là Tân Xuyên Phong.

Xem ra Tần gia công tử ca đúng là tài đại khí thô, hơn nữa ra giá không nháy mắt.

- 80 mươi hạt.


Tùy Qua bắt đầu tăng giá, hắn và Tần Xuyên Phong không có gì giao tình, cho nên cạnh tranh với nhau.

- 120 hạt.

Tần Xuyên Phong không vội không chậm tăng giá.

- 150.

Tùy Qua cũng chậm rãi. Nếu như một lần tăng giá rất cao, rất có thể sẽ khiến đối phương phản cảm, tạo thành đấu giá không lý trí, điểm này Tùy Qua vẫn biết rõ, hắn cùng Tần Xuyên Phong không có giao tình gì, nhưng mà cũng không có cừu hận, cho nên không cần phải tận lực đi quét mặt mũi đối phương.

- 200.

Thời điểm này Tần Xuyên Phong nhìn qua Tùy Qua mỉm cười, lộ ra vẻ phong độ.

- 260!

Tùy Qua vốn định gọi "Đồ gà mờ" , nhưng mà cảm giác mấy chữ này thật sự không tốt lắm, cho nên đổi thành 260.

- 300.

Tần Xuyên Phong trông thấy Tùy Qua do dự thì cho rằng Tùy Qua không đươc.

- 350!

- 400.

- 500. Nếu như đạo hữu tăng giá nữa thì song giản này là của ngươi.

Tùy Qua lại ra giá lần cuối, đây cũng là lần tăng giá cuối cùng của hắn. Nếu như lại tăng nữa là không lý trí.

Lôi Hỏa Song Giản này tuy không tệ, nhưng vẫn chỉ là hạ phẩm bảo khí, không cần phải hao phí quá nhiều đan dược.

Thời điểm này Tần Xuyên Phong lắc đầu, nói ra:

- Tần gia làm việc buôn bán, việc buôn bán đương nhiên là chú ý có lợi nhuận. 500 Tinh Nguyên Đan giá cả đã rất cao, hơn nữa Chu đạo hữu có 500 Tinh Nguyên Đan, trọn vẹn có thể tương đương 1000 Tinh Nguyên Đan bình thường, tôi cũng không chiếm tiện nghi của người khác.

Tuy Tùy Qua biết rõ Tần Xuyên Phong chưa chắc là người tốt, nhưng mà đối với hắn lời nói, cũng rất khó sinh ra phản cảm.


Vì vậy đôi song giản này lọt vào tay Tùy Qua.

Thời điểm này Tần Xuyên Phong đi tới, nhìn Tùy Qua cười nói:

- Chúc mừng Chu đạo hữu, đập được pháp bảo.

- Nếu như không phải Tần Đạo hữu cùng đấu giá, chỉ sợ tôi còn có thể tiết kiệm chút ‘ tiền ’.

Tùy Qua cười nói.

- Đáng giá ah. Nếu như nhìn thấy thứ tốt tôi không đấu giá, không thành kẻ đần?

Tần Xuyên Phong nói:

- Nhưng mà, không biết Chu đạo hữu có hứng thú bàn chuyện buôn bán với tôi không?

Đến!

Tùy Qua nghĩ thầm nói ra, Tần Xuyên Phong quả nhiên là gia hỏa hám lợi, khó trách thoáng cái quên đi không thoải mái lúc đấu giá, trở nên khách khí như vậy, hòa khí chính là có ý định buôn bán với Tùy Qua.

Nhưng mà người thiện biến như thế, ngược lại tâm cơ càng sâu, không thể thâm giao.

Nhưng mà Tùy Qua cũng không ý định làm bằng hữu của Tần Xuyên Phong, giao dịch thì cũng được.

Chỉ cần giá vừa phải, giao dịch với ai không phải giao dịch chứ?

- Không biết Tần Đạo hữu ý định làm giao dịch vì với tôi?

Tùy Qua cười hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận