Y Tiên Thiểu

- Vâng, chúng tôi cần hy vọng!

Nhiều người đứng lên, lớn tiếng nói:

- Chúng ta không chỉ muốn đập ruồi, chúng ta còn phải nhen nhóm tin tưởng cho ngành Đông y.

- Tuy tôi ‘ đánh lôi đài ’ với khách quý, dùng phương thức khác nhau. Nhưng mà chuyện vẫn phải làm, nếu có người bệnh ở nơi này, tôi sẽ dốc toàn lực trị liệu. Cho dù là trong chương trình hay sau chương trình.

Tùy Qua nhìn Trương phụ nói ra:

- Thật xấu hổ, vừa rồi khiến anh thống khổ như vậy --

- Không!

Trương phụ nói ra:

- Tôi nên cảm ơn anh, để cho tôi tìm thấy súc sinh kia! Tuy con chó chuyên gia kia không phải đầu sỏ, chỉ là một kẻ lừa gạt, nhưng hắn cũng không phải đồ tốt. Nếu như không phải hắn lên TV thổi phồng, những người như chúng ta làm sao mắc lừa -- tính toán, hắn sẽ bị pháp luật chế tài. Tôi hôm nay tới nơi này là nghe nói Tùy tiên sinh ngài y thuật rất không tồi, hy vọng có thể chữa tốt cho con tôi. Tôi không muốn con tôi là thần đồng, thiên tài gì đó, tôi chỉ hy vọng con tôi là người bình thường, một người khỏe mạnh.

Cha mẹ nào không hy vọng con mình như thế?

Là thần đồng, thiên tài, toàn tài, kỳ tài chẳng phải công cụ khoe khoang hay sao?

Vĩnh viễn không nên dùng con người ta so sánh với con của mình, nếu không chính là bi kịch.

Dứt bỏ những so sánh ganh đua và khoe khoang đi, cha mẹ thật sự yêu con chỉ muốn con khỏe mạnh, khoái hoạt, cũng không cần con thông minh, xuất chúng, được chú mục cỡ nào...

Nhưng mà rất nhiều cha mẹ chưa trải qua bi kịch thì không hiểu đạo lý đó.


Cha mẹ Trương Minh chỉ là một trong số đó thôi.

Đã từng bọn họ hy vọng mượn nhờ "Bổ não dịch" giúp con mình thông minh hơn, thành tích rất tốt, nhưng mà hoàn toàn ngược lại, còn làm hại con bảo bối của mình.

Hiện tại Trương phụ tuyệt vọng đi tới chương trình này, chính là vì thấp sáng hy vọng cho con của mình mà thôi.

Trên chương trình này, vì để mọi người có thể tiếp nhận, Tùy Qua vẫn không có phát huy linh dược tới mức cực hạn, bởi vì hắn biết rõ hăng quá hoá dở, biết rõ quá thần kỳ sẽ khiến người ta khó tiếp nhận, khiến cho sinh ra nhiều hoài nghi.

Nhưng mà lúc này, đúng như Lam Lan nói, hắn cần người thắp sáng hy vọng.

Bất chấp là kinh thế hãi tục cái gì.

Tùy Qua nhìn Trương phụ nói ra:

- Tôi có thể giúp con anh khôi phục trí nhớ, thậm chí càng thông minh hơn trước. Nhưng mà biện pháp của tôi đặc biệt, nếu như anh không tiếp nhận, tôi có thể áp dụng phương thức ôn hoa, nhưng cần thời gian dài lâu.

- Tôi tin tưởng anh.

Trương phụ nói ra:

- Huống chi, nói khó nghe một chút, hiện tại đã là ngựa chết chữa thành ngựa sống cũng phải chọn. Nếu như con tôi vẫn như thế, tôi và vợ sẽ sống không bằng chết.

- Hiểu rồi!

Tùy Qua không nói cái gì nữa, lấy cây kim châm ra, sau đó nhanh như thiểm điện đâm vào đầu Trương Minh, Trương Minh dường như cảm thấy đầu đau đớn, vô ý thức thò tay muốn cào, nhưng mà Tùy Qua duỗi tay điểm dưới nách của hắn một cái, liền điểm trúng huyệt đạo, khiến cho hắn không thể động đậy. Sau đó Tùy Qua lấy linh dịch chiết xuất từ quả linh mộc ra, thứ này trộn thêm chất lỏng của linh thảo, sau khi phục dụng sẽ khiến đầu óc của người tỉnh táo sáng lạn. Nhưng mà tình huống của Trương Minh có chút đặc thù, đầu óc của hắn bị vật chất độc hại ăn mòn, muốn khôi phục lại chỉ sợ phải tốn nhiều linh dịch, bởi vậy thấy hiệu quả nhanh, cũng vì tiết kiệm nhiều linh dịch, Tùy Qua nghĩ nên dùng cách "Thể hồ quán đính", chuẩn bị rót tinh hoa của linh dịch vào đầu Trương Minh, dùng linh dịch gột rửa tạp chất của Trương Minh.

Kim châm đâm ra một lỗ nhỏ trên đầu, cho nên Tùy Qua mượn nhờ lỗ nhỏ này rót toàn bộ linh dịch vào đầu của Trương Minh.

Châm kim vào đầu của người ta đã đủ kinh thế hãi tục rồi, người xem ở hiện trường không dám thở mạnh, có thể nói là tiếng kim rơi cũng nghe rõ.

Tuy Tùy Qua hiện tại tu vị là Trúc Cơ Kỳ, tiên thiên chân khí vô cùng cường hoành, hơn nữa khống chế rất tỉ mỉ, nhưng chuyện liên quan tới nhân mạng, Tùy Qua vẫn phi thường cẩn thận, vừa dùng linh dịch tẩy rửa đại não của Trương Minh, vừa dùng tinh thần lực điều tra thân thể của hắn.

Năm phút đồng hồ đi qua.

Mười phút đi qua.

Mười lăm phút đi qua...

Hiện trường an tĩnh dị thường.

Rốt cục chừng hai mươi phút qua đi, Tùy Qua đột nhiên rút kim ra khỏi đầu Trương Minh, sau đó buông lỏng một hơi nói.

- Đại công cáo thành!

- Đa tạ Tùy tiên sinh!


Trương phụ vốn đại hỉ, sau đó sững sờ nói:

- Hắn... Sao con của tôi không có phản ứng?

- Ai, thật xấu hổ, quên giải huyệt.

Tùy Qua cười cười, thò tay điểm lên dưới xương sườn của Trương Minh.

Thân thể Trương Minh run lên, đột nhiên nhìn qua cha của mình, ánh mắt từ mờ mịt trở nên rõ ràng.

Sau một lát đột nhiên Trương Minh nói:

- Cha... cha... sao cha già rồi?

Trương phụ lệ nóng doanh tròng, tiến lên ôm con, nói:

- Con lớn lên... Cha đương nhiên già rồi...

Trương Minh không biết phát sinh cái gì, nhưng mà bị tình cảm của cha nhiễm, cũng ôm lấy cha.

- Đúng vậy a... Con đã lớn thế nảy ròi, mụ mụ đâu?

- Trương tiên sinh, xin hỏi ông hiện tại có cảm tưởng gì?

Với tư cách người viết báo, Lam Lan quen đào móc một ít thứ cảm động sâu sắc, như vậy cũng tạo không khí cho Tùy Qua.

Ai biết Tùy Qua thằng này không lĩnh tình, nhìn nàng nói ra:

- Lam dẫn chương trình, tôi nghĩ nên cho người nhà bọn họ đoàn tụ đi, chúng ta nên chia xẻ vui sướng với bọn họ, cũng không cần chia xẻ cảm động với bọn họ. Trương tiên sinh, không cần mọi người phát biểu cảm nghĩ gì, nên cho hai người nên chia xẻ hạnh phúc gia đình đi.

- Tùy tiên sinh... Tôi... Tôi thật không biết làm như thế nào cảm tạ anh, tôi...

Trương phụ nói năng lộn xộn.


- Cảm giác cám ơn cái gì, chưa kể tới --

Tùy Qua không nói xong, lúc này có một nữ nhân trung niên đi lên, sau đó nhìn Trương Minh kêu lên, nói:

- Con... Bệnh của con đã khỏi?

Thì ra nữ nhân trung niên này là mẹ của Trương Minh.

Tùy Qua nhìn Lam Lan, thứ hai hắn khẽ gật đầu. Tùy Qua lập tức hiểu ý, thì ra Lam Lan cũng sớm an bài tốt, mẹ của Trương Minh cũng được công tác viên đài truyền hình đưa tới, mục đích chính là gia tăng hào khí.

Nhìn ra được, Lam Lan rất để bụng chương trình này, hoặc là nói, nàng rất để bụng sự nghiệp của Tùy Qua.

Cảnh đoàn tụ vui sướng diễn ra trên ti vi, sau đó truyền cho khán gia trước ti vi.

Đoàn tụ, không phải mọi người trong nhà ở cùng một chỗ mới là đoàn tụ, chính là tâm cùng hướng về nhau, tình cảm với nhau, đây mới thực sự là đoàn tụ. Cho dù mười năm qua ba người sớm chiều sống với nhau, nhưng mà thẳng đến tối nay, bọn họ mới chính thức cảm thụ được tư vị gia đình.

Tuy Lam Lan làm rất nhiều tiết mục, nhưng mà giờ khắc này nàng vẫn cảm động rơi lệ đầy mặt.

Kế tiếp phỏng vấn cảm nghĩ là dư thừa, nhìn qua một nhà ôm nhau, đây là cảm nghĩ tốt nhất.

Sau đó đưa mắt nhìn ba người rời đi, chương trình tiếp tục tiến hành.

Lam Lan sửa sang cảm xúc, sau đó nhìn Tùy Qua nói ra:

- Hôm nay hai vị khách quý đã không ở đây, nhưng mà tiết mục còn có hơn nửa giờ nữa, không biết Tùy tiên sinh ý định tiếp tục như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận