Y Tiên Thiểu

- Đã như vậy, chúng ta có cái gì cần lo lắng chứ?

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Công tử, dứt khoát buông lỏng mới tốt. Vẫn treo thưởng một trăm hạt Tinh Nguyên Đan cho đám người kia đối nghịch với Tùy Qua đi, mà chúng ta chỉ để ý nghe theo lệnh và an bài của Hành Hội là được.

- Ai, anh vẫn quá ngu xuẩn.

Ngu Kế Đô thở dài, nói:

- Đối với các đại lão Hành Hội mà nói, chuyện chúng ta làm không đáng nhắc tới. Nhưng mà đây là khảo nghiệm của chúng ta, anh hiểu hay không? Nếu như anh còn dùng tâm tính này làm việc, anh sẽ không được các đại lão thưởng thức và ban thưởng, cuối cùng có một ngày anh sẽ bị ném ra ngoài làm quân cờ hi sinh. Anh xem như tâm phúc của tôi, tôi mới nói cho anh những lời này, hiểu chứ?

- Đa tạ công tử nhắc nhở!

Kinh Nguyên Phượng vẻ mặt cảm kích. Thời điểm này điện thoại vang lên, Kinh Nguyên Phượng nghe, sau đó sắc mặt lúng túng nhìn qua Ngu Kế Đô nói ra:

- Lương Ý tên kia đã triệt để bị phế, người của ‘ bách thảo cốc ’ nói tinh thân lực của hắn bị Tùy Qua đánh xơ xác, nhất định chỉ có thể làm người thực vật.

- Thứ vô dụng! Thành sự không có bại sự có dư!

Ngu Kế Đô không hề hồ bi chi ý, hừ lạnh nói:

- Thằng này tự cho là đúng, lại muốn lợi dụng tinh thần lực khống chế nữ nhân của Tùy Qua. Thằng này hắn vĩnh viễn sẽ không biết, Tiên Thiên kỳ và Trúc Cơ Kỳ chênh lệch lớn cỡ nào! Chết cũng là đáng đời!

- Nhưng mà, người Lương gia chỉ sợ sẽ có oán hận.

Kinh Nguyên Phượng nói.

- Thì tính sao?

Ngu Kế Đô hừ lạnh nói:


- Phế vật mà thôi, chết thì chết. Úc, ý của anh chính là không trấn an người Lương gia, gia tộc khác sẽ có chút ý kiến sao?

- Vâng.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Nếu là lúc trước thì loại người cậy già lên mặt như Lương Ý, ngu xuẩn không dùng được, chết cũng sẽ chết, nhưng mà hiện tại danh dự của Hành Hội chúng ta không thể hao tổn, cho nên công tử chỉ sợ phải làm chút đồ vật cho Lương gia.

- Mười miếng Tinh Nguyên Đan.

Ngu Kế Đô khẽ nói:

- Tiện nghi phế vật này! Mẹ kiếp, vì cái gì trong ‘ Hành Hội ’ hiện tại phế vật càng ngày càng nhiều. Nhìn thấy những phế vật này thật đáng câm ghét mà.

- Đúng vậy a, tuy Hành Hội chúng ta tuy khổng lồ, nhưng mà phế vật cũng quá nhiều.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Quả thực là thành sự không có bại sự có dư. Tôi xem, đối với những phế vật này nên sớm đá ra ngoài đi.

- Không cần đá, anh biết phế vật thích hợp làm cái gì không?

Ngu Kế Đô cao thâm mạt trắc nói:

- Pháo hôi! Khoảng cách các đại lão suy tính ‘ thời gian này ’ càng ngày càng gần, những phế vật này càng làm pháo hôi.

- Thời gian gì?

Kinh Nguyên Phượng hiếu kỳ nói.

- Không cần biết, cũng đừng có hỏi.

Ngu Kế Đô nói,

- Đối với chuyện kế hoạch của các đại lão, Tùy Qua tiểu tử này cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng mà chuyện các đại lão bàn giao vẫn phải làm. Nếu không không riêng gì anh, ngay cả tôi cũng biến thành phế vật trong mắt các đại lão, vậy sau này thời gian của tôi cũng không vượt qua được.

- Công tử yên tâm, chỉ cần anh phân phó, tôi nhất định sẽ toàn lực đi làm.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Kỳ thật, tiêu diệt tiểu tử kia cũng dễ dàng, mấu chốt là các đại lão không cho chúng ta làm như vậy, bó tay bó chân, chúng ta mới bị động như vậy. Hơn nữa hiện tại tiểu tử kia thế càng lúc càng lớn, chỉ sợ đã không dễ chèn ép như trước kia nữa.

- Đúng vậy a, chèn ép đã không thành.

Ngu Kế Đô nói:

- Cho nên chúng ta không chèn ép, chúng ta đi con đường riêng, trợ giúp!

- Không phải chứ? Công tử đang định giúp hắn?

Kinh Nguyên Phượng khó hiểu nói.

- Tôi giúp hắn như thế nào, anh còn chưa nghe đã phản đối rồi.


Ngu Kế Đô cười lạnh nói:

- Đối phó những tên như hắn, nâng lên rồi giết là biện pháp tốt. Bởi vì trẻ tuổi, làm việc nôn nóng, rất dễ dàng lưu lại sơ hở, loại sơ hở này bình thường không có lực sát thương gì, nhưng mà thời điểm trên người của hắn có quá nhiều vầng sao, chỉ cần đâm vào sơ hở này, có thể sẽ đánh nát toàn bộ hào quang của hắn ngay.

- Công tử cao minh!

- Ít vuốt mông ngựa.

Ngu Kế Đô nói:

- Nếu tôi thật sự cao minh hư vậy, cũng sẽ không khiến tiểu tử kia càng ngày càng nhảy cao. Chuyện cụ thể còn phải suy nghĩ kỹ. Đúng rồi, lần trước cử hành phường thị trên Nhạn Thương Sơn làm như thế nào?

- Tôi cũng đang định báo cáo chuyện này với công tử đấy.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Nhạn Thương Sơn Hành Hội phát sinh một ít chuyện thú vị. Đầu tiên là tinh anh trẻ tuổi của Tây Môn gia là Tây Môn Lăng Phong bị người ta chém giết, hơn nữa là ở dưới Nhạn Thương Sơn.

- Úc? Ai mà to gan như vậy?

- Thiên Lam Kiếm Tông.

Kinh Nguyên Phượng nói ra, trong giọng nói mang theo ý kính sợ với Thiên Lam Kiếm Tông.

Ngu Kế Đô động dung nói:

- Người của Thiên Lam Kiếm Tông hiện thân? Xem ra những tông phái cổ xưa này cũng không chờ được rồi. Tây Môn Lăng Phong, tiểu tử kia dám trêu chọc Thiên Lam Kiếm Tông, chết cũng tốt.

- Trừ Tây Môn Lăng Phong ra, Nam Cung Ngạo Thượng còn bị người khác ép quỳ xuống. Sau khi phường thị chấm dứt, Nam Cung gia phái ra mấy người tu hành Trúc Cơ Kỳ đi báo thù, kết quả cừu gia bỏ trốn nhẹ nhàng.

- Xem ra Nam Cung, Tây Môn những gia tộc này cũng là mặt trời sắp lặn, nếu không cũng không có đệ tử phế vật này. Còn có chuyện khác sao?

- Trên phường thị có một người ra tay xa xỉ, người này chính là người bắt Nam Cung Ngạo Thượng quỳ xuống, nghe nói gọi là ‘ sắc mập mạp ’ Chu Thông.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Lúc này ở phường thị hắn giao dịch tổng cộng mấy ngàn viên Tinh Nguyên Đan.


- Cái gì!

Ngu Kế Đô sợ hãi nói:

- Trong loại phường thị này cũng có giao dịch ngàn viên Tinh Nguyên Đan?

- Mấy ngàn viên.

Kinh Nguyên Phượng cải chính.

- Mẹ kiếp! Thằng này có địa vị gì, tại sao xa xỉ như vậy/

Ngu Kế Đô nói:

- Còn có manh mối?

Kinh Nguyên Phượng đưa một viên đưa cho Ngu Kế Đô, nói:

- Người của chúng ta âm thầm tiêu diệt một tên có giao dịch với hắn, đạt được mấy viên thuốc, anh nhìn xem viên đan dược này có gì khác?

Ngu Kế Đô cầm viên Tinh Nguyên Đan vào trong tay, cẩn thận quan sát, sau đó sợ hãi than:

- Đây tuyệt đối là cực phẩm Tinh Nguyên Đan, cho dù là tỉ lệ hay dược tính, so với đám Luyện Dược sư của tổng bộ Hành Hội còn cao hơn rất nhiều! Tra! Nhất định phải tra rõ ràng tên sắc mập mạp kia có lai lịch gì!

Thời gian xuân sắc trôi qua.

Trong nháy mắt một tuần qua đi.

Trong một tuần này Tùy Qua trở thành "Đá" trong sân trường, bởi vì vội vàng tiến hành khai hoang trong Hồng Mông thạch, cho nên phần lớn thời gian Tùy Qua dùng tinh thần lực điều khiển chấn linh cuốc lao động, hoàn toàn không quan tâm nhiều chuyện ở bên ngoài. Làm hắn quan tâm duy nhất chính là học "Khóa thiên văn" với Đường Vũ Khê là không bỏ qua, bởi vì chuyện này liên quan tới tinh thần lực của hắn tăng lên, hơn nữa "Bài học" này có lực hấp dẫn rất lớn với hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận