Y Tiên Thiểu

- Còn mạnh hơn người tu hành?

Tùy Qua nói:

- Vậy sao ma đầu các người tới đây?

- Chúng tôi là tâm ma, không có hình thể, là tồn tại yếu nhất, cho nên chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, du đãng tránh né đám sinh vật cường hoành kia, nếu không chúng tôi sẽ bị những sinh vật cường hoành kia thôn phệ. Đối với chúng tôi mà nói, nơi an toàn nhất cũng chính là nơi của nhân loại, hơn nữa chúng tôi còn có cơ hội cướp lấy thể xác của người tu hành, dần dần trở nên cường đại hơn.

Tùy Qua cảm giác Tây Môn Trung nói là sự thật, cũng cảm giác được Tây Môn Trung nói những lời này còn cất dấu một ít bí mật cổ xưa, vì vậy Tùy Qua tiếp tục nói:

- Vậy các người tới từ nơi nào?

- Chuyện này chúng tôi không biết!

Tây Môn Trung nói:

- Tôi chỉ biết lúc đó đang du đãng cùng với một đám tâm ma trong sơn động, sau đó một hồi trời đất quay cuồng đi tới thế giới loài người, sau đó chúng ta đều thật cao hứng.

- Cũng nói đúng hơn, loại chuyện này thường xuyên xảy ra?

Tùy Qua hỏi:

- Chính là chuyện tâm ma các ngươi thường xuyên đi tới đây?

- Vâng, thường phát sinh.

- Như vậy, trừ tâm ma ra, cũng có ma đầu tiến vào thế giới này?

Tùy Qua lại hỏi.

- Hình như là thế, nhưng mà rất ít.

Tây Môn Trung nói:

- Nghe nói càng là tồn tại cường hoành thì càng khó tới thế giới này.

- A!


Tùy Qua như có điều suy nghĩ, nói:

- Như vậy, trong thế giới của các nguơi, đều có chút gì đó này nọ, có phải là yêu ma hay không?

- Không phải.

Tây Môn Trung nói:

- Trong thế giới của chúng tôi, chỉ có chúng tôi tồn tại. Những tồn tại cường hoành kia từ bản chất không khác gì chúng tôi cả, bọn chúng chỉ cường đại hơn thôi, cường đại tới mức tự mình tu luyện ra hình thể, sau đó bọn chúng xem chúng tôi là đồ ăn, là tồn tại cấp thấp.

- Cũng nói đúng hơn, từ khi các người sinh ra đã là hình thức tâm ma này?

Tùy Qua lại hỏi, đối với thế giới của Tây Môn Trung hắn sinh ra hứng thú nồng đậm, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy những sinh vật này sẽ có hữu dụng với hắn.

- Vâng, thời điểm vừa sinh ra chúng tôi là một đoàn ý thức, chính là tâm ma. Sau đó khi tu vị cảnh giới tăng lên sẽ sinh ra một ít tồn tại cường hoành.

- Vậy các ngươi sinh ra như thế nào?

Tùy Qua hỏi.

- Chỗ có tâm ma, đều sinh ra đời tại ‘ thánh tháp ’.

Tây Môn Trung nói ra.

- Cái gì là ‘ thánh tháp ’?

- Chính là đồ vật thần bí mà thần thánh nhất trong thế giới của tôi, nó phi thường to lớn, nó còn lớn hơn bất cứ ngọn núi nào trong thế giới này, nó giống như một cái tháp lớn đứng giữ thiên địa, một cái tháp màu trắng, tâm ma đều đi ra từ thánh tháp này.

Tùy Qua có phần cảm thấy hứng thú, lại nói:

- Thánh tháp, đó là đồ vật gì, chỗ sinh ra tâm ma đấy? Chẳng phải cái thánh tháp kia là máy móc khổng lồ sao?

- Chủ nhân, tôi không biết ngài đang nói cái gì.

Tây Môn Trung nói:

- Nhưng mà sau khi tâm ma sinh ra đời, đều không được phép tới gần thánh tháp, chung quanh thánh tháp có mười hai ‘ thần ’ mạnh nhất đóng ở đó, bọn họ chỉ cần một ý niệm thì có thể khiến ngàn vạn tâm ma tiêu vong.

- Thần?

Tùy Qua nghi ngờ nói:

- Trong thế giới của các ngươi có thần sao?

- Đó chính là mười hai tồn tại mạnh nhất trong thế giới của chúng tôi, mạnh mẽ như thần.

Thần sắc Tây Môn Trung lại mang theo kính sợ.

- Đúng vậy, sau khi thực lực mạnh tới trình độ nhất định, cũng chính là thần.

Tùy Qua lại nói:

- Nhưng mà, tôi rất ngạc nhiên, trong thế giới của các ngươi không có sinh vật nào khác sao?

- Không có.

Tây Môn Trung nói:

- Tuy chỗ đó rộng rãi, nhưng mà nó quá tịch mịch.

- Vậy các ngươi tồn tại có ý nghĩa gì?

Tùy Qua hỏi.

- Tu hành! Tăng tu vị, cảnh giới lên, sau đó thông qua mười hai vị thần khảo nghiệm trở lại trong thánh tháp. Nghe đồn nếu như có thể trở lại thánh tháp, có thể từ đỉnh thánh tháp tiến tới Tiên Giới.


Tây Môn Trung nói ra.

- Tiên Giới?

Tùy Qua kinh ngạc nói:

- Trong thế giới của các ngươi có đồn đãi về Tiên Giới?

- Vâng.

Tây Môn Trung nói:

- Thế giới của tôi rất tàn khốc, cho nên tâm ma đều hy vọng thông qua tu luyện rời khỏi chỗ đó, đến Tiên Giới, nghe đồn trong Tiên Giới mới là cực lạc tịnh thổ. Nhưng mà kỳ thật vận khí của tôi không tệ đi tới thế giới loài người, phi thường thoải mái.

- Đó là đương nhiên, đây không phải có truyền thuyết "ao ước nhân gian, không ao ước tiên" sao. Thế giới của ta vốn không tồi, nhưng mà về sau lại chướng khí mù mịt -- tôi nói với ông những chuyện này làm gì chứ, không biết ông có thể làm gì cho tôi.

Tùy Qua nói ra.

- Đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn có thể làm, tôi có thể làm, bọn họ không thể làm, tôi cũng có thể làm. Tôi là ma đầu, tôi không có kiêng kỵ gì, cho dù là giết người phóng hỏa cũng là chuyện thường ngày...

Tây Môn Trung vội vàng chào hàng chính mình.

- Tôi nói là năng lực chính thức của ông đấy.

Tùy Qua lộ ra vẻ không hài lòng, nói:

- Ông bây giờ chiếm túi da của Tây Môn Long, cũng là một người tu hành Trúc Cơ Kỳ. Nhưng mà ngoài là người tu hành, ông rốt cuộc có ưu thế gì? Chẳng lẽ chỉ có thể phóng ngoan thoại hay sao?

- Không phải.

Tây Môn Trung vội vàng nói:

- Tốc độ tăng tu vị cảnh giới của chúng tôi nhanh hơn.

- Úc, tăng lên nhanh hơn người khác sao?

Tùy Qua nói:

- Nhưng mà tôi có đan dược, có thể thúc đẩy Hàn Côn, Ngưu Duyên Tranh tăng cảnh giới lên nha. Chẳng lẽ tốc độ tăng cảnh giới của ông còn nhanh hơn đan dược?

- Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không biết, tu vị cảnh giới càng gần đến mức cuối, công hiệu của đan dược càng nhỏ sao? Trừ phi là những đan dược cấp tiên đan nghịch thiên. Nếu không tăng cảnh giới lên vẫn phải dựa vào bản thân người tu hành.

- Nói như vậy, ông còn có pháp môn gì tăng cảnh giới cao hơn?

TÙy Qua bất động thanh sắc nói.

- Cái này... Kỳ thật, trừ công pháp tăng tinh thần lực lên, tôi thật sự không có công pháp độc môn gì.


- Ân --

Tùy Qua kêu rên một tiếng, gây áp lực cho Tây Môn Trung.

Tây Môn Trung vội vàng nói:

- Chủ nhân, ngài hãy nghe tôi nói hết. Công pháp độc môn không phải là không có, nhưng sau khi thi triển tâm ma đoạt xá, đều có một loại bản lĩnh đặc biệt, cái kia là được... Là được...

- Chính là cái gì!

Tùy Qua không kiên nhẫn nói:

- Nhanh nói đi.

- Tôi có thể thôn phệ tâm ma, sau đó mượn chúng tăng tu vị lên.

Tây Môn Trung thần sắc bất định nói.

- Cái gì!

Tùy Qua hoảng sợ, nói:

- Thôn phệ tâm ma?

Mẹ kiếp, môn công pháp này không phải là "Người ăn người" sao.

Nhưng mà đối với Tây Môn Trung mà nói, đây không phải là ăn người, mà là "Ma ăn ma" .

- Vừa rồi ông ấp a ấp úng cái gì?

Tùy Qua hỏi Tây Môn Trung.

- Ông dám nói gạt tôi?

Tây Môn Trung gấp tới độ thiếu chút nữa quỳ xuống, vội vàng giải thích:

- Không phải. Tôi chỉ lo lắng chủ nhân không tiếp nhận loại chuyện này, bởi vì đối với nhân loại mà nói, ăn tươi đồng loại là chuyện rất khó tiếp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận