Y Tiên Thiểu

- Em biết tình thế trước mắt?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Thì ra có rất nhiều thứ anh vẫn không nói cho em biết. Đám tình nhân của anh thì thôi, hiện tại em cũng không có hứng thú đi truy cứu, nhưng em không ngờ hiện giờ mâu thuẫn giữa anh và ‘ hành hội ’ lại sâu sắc như vậy, sớm muộn sẽ phát sinh xung đột chân chính. Những chuyện này, vì sao anh không nói cho em biết?

- Em chỉ cần làm tốt chuyện của quỹ Tiên Linh Thảo Đường là đủ rồi.

Tùy Qua nói.

- Việc đó đương nhiên em phải giải quyết. Sau này, bất kể có khó khăn, nguy cơ gì, anh cũng không thể gạt em!

Đường Vũ Khê nghiêm túc nói:

- Có phải anh cảm thấy tu vi của em thấp, không giúp được gì, chỉ có thể gây cản trở cho anh?

- Chớ suy nghĩ lung tung.

Tùy Qua nói:

- Có lẽ chuyện không nghiêm trọng như em tưởng tượng. Về phần chuyện đề cao tu vi, anh sẽ nghĩ cách, có lẽ không bao lâu nữa em có thể bước vào Tiên Thiên kỳ.

- Anh cũng không cần an ủi em, em biết hiện tại tu vi của em thấp. Nhưng, may là Thiên Tinh tâm công có thể giúp anh đề thăng tu vi. Nếu không, em cũng muốn khuyên anh lập tức cấm dục rồi, tránh để ảnh hưởng tới ngươi tu hành, đến lúc đụng phải địch thủ sẽ chịu thiệt thòi.


Đường Vũ Khê nói.

- Hắc... Thật ra, anh đắc ý nhất chính là cải tiến Thiên Tinh tâm công. Vừa có thể hưởng lạc, vừa có thể đề cao tu vi, thật là nhất cử lưỡng tiện, anh đúng là thiên tài.

Tùy Qua có chút kiêu ngạo nói.

- Không sai, anh là thiên tài, nhưng tất cả sức lực thiên tài của anh đều lãng phí ở những thứ này.

Đường Vũ Khê nói:

- Ài, nhưng phương pháp tu luyện như thế thật sự quá tuyệt diệu, sợ rằng Yên Vũ Đồng cũng giống như em, cả đời này không có cách nào rời khỏi anh. Anh nói cho em biết rút cuộc là chuyện gì xảy ra. Thật ra, từ trong trí nhớ của anh, em biết chuyện xảy ra giữa anh và Yên Vũ Đồng, cũng chỉ là thần xui quỷ khiến mà thôi. Chính xác, cũng không phải là sai lầm của người nào.

- Đường tỷ tỷ của anh chính là người rất hiểu lí lẽ.

Tùy Qua khẽ vuốt đuôi nịnh bợ.

- Nhưng, em biết cho dù anh không phạm sai lầm với Yên Vũ Đồng, sớm muộn cũng sẽ phạm sai lầm với Thẩm Quân Lăng hoặc Lam Lan.

Đường Vũ Khê nói:

- Cho nên anh vẫn là một tên khốn kiếp! Nhưng, xét tình huống hiện tại anh cần phải nhanh chóng đề cao tu vi, đối phó địch nhân, em cho phép anh đi hành hạ Yên Vũ Đồng.

- Không thể nào?

Tùy Qua mở to hai mắt ngạc nhiên nói:

- Đây có phải là phụng chỉ tán gái không? Tương đương như kim bài miễn tử?

- Cứ xem như thế đi.

Đường Vũ Khê liếc Tùy Qua một cái:

- Thành thật mà nói, trong lòng em vẫn không muốn anh cùng những nữ nhân khác câu kết làm bậy, nhưng, thật sự em cũng không có cách nào cùng anh - ngắm sao- mỗi lúc trời tối. Nhất là ngắm sao ở giai đoạn đệ nhị trọng này, không chỉ thân thể bị hành hạ rã rời, ngay cả tinh thần cũng muốn tán loạn. Cho nên, chỉ có thể để những nữ nhân khác chiếm tiện nghi.

- Đường tỷ tỷ đúng là hảo tỷ tỷ của ta!

Tùy Qua ôm Đường Vũ Khê hung hăng hôn mấy cái. Mặc dù Tùy Qua đồng học đích xác là một người háo sắc, nhưng hắn cũng không muốn mang đến thương tổn cho Đường Vũ Khê, cho nên lúc này nghe thấy Đường Vũ Khê sẽ bỏ qua chuyện cũ, đương nhiên là vô cùng cao hứng.

- Được rồi. Cút nhanh lên, có lẽ em phải ngủ tới trưa mới được.

Đường Vũ Khê nói.

- Tuân lệnh!

Tùy Qua đưa tay vỗ mông Đường Vũ Khê, sau đó từ trên giường chạy ra ngoài.

Đúng là, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở trên giường làm ầm ĩ.

Sau khi cáo biệt Đường Vũ Khê, Tùy Qua vốn định ăn chút điểm tâm, ai ngờ lại nghe được tiếng ngáy của Lý Nghệ Cơ, Tùy Qua biết nữ bộc này tối qua đại khái lại mất ngủ, hơi chút động lòng trắc ẩn, không kêu nàng lập tức làm điểm tâm, mà nuốt mấy viên Cố Nguyên hoàn, sau đó phóng ra khỏi phòng.


Khi đến khu vực thành thị, Tùy Qua phát hiện Tây Môn Trung cũng không tự ý nghỉ việc, vẫn đang âm thầm bảo vệ “Trương Minh”.

Tùy Qua âm thầm gật đầu, xem ra cuối cùng Tây Môn Trung cũng có vẻ bị thuần phục. Nhưng, đối với loại người có căn cơ phản cốt như Tây Môn Trung, Tùy Qua cũng sẽ không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, mà sẽ âm thầm tiến hành ân uy, như vậy mới có thể làm cho hắn không dám sinh lòng phản trắc.

Khi Tùy Qua nhích tới gần Tây Môn Trung khoảng trăm bước, người này rốt cục cũng nhận ra tồn tại của Tùy Qua, hai mắt lấp lánh tinh quang, nhìn về hướng Tùy Qua, nhưng sau khi nhìn thấy Tùy Qua, ánh mắt hắn lại lập tức ảm đạm.

- Vừa đi vừa nói chuyện.

Tùy Qua nói với Tây Môn Trung, hai người sóng vai đi ở đầu đường, giống như đang tản bộ.

- Chúc mừng chủ nhân, tu vi tinh thần tiến nhanh!

Câu nói đầu tiên của Tây Môn Trung, chính là vuốt mông ngựa.

Nhưng, câu chém gió này cũng không phải bắn tên không đích, sở dĩ Tây Môn Trung không nhận thấy tồn tại của Tùy Qua, là bởi vì tu vi tinh thần lực của Tùy Qua đã hơn xa Tây Môn Trung.

- Về điểm này, có công lao của ngươi.

Tùy Qua bình thản nói:

- Công pháp ngươi nói lần trước đích xác có chỗ hữu dụng.

- Đa tạ chủ nhân.

- Nhưng…

Giọng nói của Tùy Qua đột nhiên lại chuyển :

- Về bộ công pháp này, ngươi còn cái gì chưa nói cho ta biết không?

- Chủ nhân!

Cả người Tây Môn Trung run lên, theo bản năng quỳ xuống mặt đất, khiến người đang đi đường cũng hoảng sợ.


- Đứng lên!

Tùy Qua hung hăng trợn mắt nhìn Tây Môn Trung, người này mới ý thức được nơi này không thích hợp quỳ xuống, cho nên vội vàng đứng dậy. Nhưng, người đi đường vẫn nhìn về phía Tùy Qua với ánh mắt quái dị, tựa hồ cảm thấy Tùy Qua bức bách trưởng bối quỳ xuống như vậy, thật sự là cầm thú.

Tùy Qua vội vàng kéo khóa áo lên cao, tránh cho người ta thấy rõ khuôn mặt, sau đó mới nói với Tây Môn Trung:

- Anh không nên cả kinh như vậy? Bộ công pháp đó ta cảm giác có chút vấn đề, ngươi giải thích thế nào?

- Chủ nhân, ta thề! Công pháp ta nói chưa từng động qua bất kỳ động tác nào!

Tây Môn Trung nói.

- Thật sao?

Tùy Qua bình thản nói:

- Nhưng tại sao ta cảm giác bộ công pháp này thật sự có chút vấn đề? Tại sao sau khi hiến tế một con tâm ma, lại có một điểm kinh nghiệm tu hành phản hồi ngược lại?

- Chủ nhân, ngài có điều không biết, hiến tế vốn chính là như thế, khi ngài hiến tế một con tâm ma cho Thánh Tổ, hắn sẽ ban cho ngài mảnh nhỏ pháp tắc. Đây chính là phương pháp tâm ma chúng ta đột phá cảnh giới, cho nên, chúng ta căn bản không cần công pháp gì khác, chúng ta chỉ cần săn ma đầu khác, sau đó hiến tế cho Thánh Tổ, chúng ta có thể nhận được mảnh nhỏ pháp tắc, cũng chính là cảm ngộ hoặc kinh nghiệm tu hành mà ngài nói.

Tây Môn Trung dùng giọng nói cung kính giải thích, sợ đắc tội với Tùy Qua.

- Mảnh nhỏ pháp tắc?

Tùy Qua như có điều suy nghĩ:

- Các ngươi gọi cảm ngộ và kinh nghiệm đột phá tu hành là pháp tắc? Pháp tắc là quy luật, là quy luật phổ biến, áp dụng cho từng người tu hành, không giống như kinh nghiệm cảm ngộ, chưa chắc thích hợp với từng người tu hành, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận