Y Tiên Thiểu

Lữ Chính Dương nói:

- Vậy tôi đi trao đổi với tổ khác, nhưng cậu chỉ có thể - hạ xuống- phi trường bí mật của Long Đằng chúng tôi. Nếu không, tôi không thể bảo đảm an toàn cho cậu.

- Không thành vấn đề.

Tùy Qua nói:

- Tôi tới ngay đây.

Suy nghĩ một lát, Tùy Qua bấm điện thoại của Đường Vũ Khê.

- Gọi điện cho em làm gì, tối nay em phải làm thêm giờ.

Đường Vũ Khê nói:

- Anh cũng không phải không biết, trong thời gian này trên dưới tập đoàn đều bận đến náo loạn rồi.

- Anh biết, nhưng anh nhớ em.

Tùy Qua cười nói:

- Chẳng lẽ cũng không cho phép anh gọi điện thoại cho em?

- Được rồi, em biết anh suy nghĩ gì.

Đường Vũ Khê nói:

- Hôm nay em thật sự không thể cùng anh ngắm sao rồi. Dù sao, em tin tưởng nếu anh muốn ngắm sao, cũng sẽ có người đi cùng. Cho nên, tối nay em cho anh tự do.

- Mặc dù em rất hiểu anh, nhưng hôm nay em đoán sai rồi.

Tùy Qua nói:

- Anh chỉ muốn hỏi, em có hứng thú về nhà một chuyến hay không, vừa lúc anh đang tính đến Đế Kinh, chúng ta có thể đi cùng.

- Bây giờ? Anh nói đùa gì vậy? Hơn nữa ngồi máy bay cũng quá mệt.


Đường Vũ Khê nói.

- Không phải ngồi máy bay, mà là ngồi phi kiếm, tốc độ nhanh lại còn miễn phí, hơn nữa còn có thể ngắm phong cảnh, không biết Đường đại tiểu thư có hứng thú hay không?

- Để em suy nghĩ đã.

- Không cần suy nghĩ.

Tùy Qua nói:

- Anh đã gọi điện cho Hoa Tuyết Nhạn, kêu cô ấy làm thêm giờ thay em, hơn nữa cô ấy cũng đồng ý rồi.

- Anh cũng quá thất đức.

Đường Vũ Khê cười mắng:

- Đại tỷ lại đáp ứng anh?

- Ai bảo anh là lão bản chứ.

Tùy Qua nói:

- Huống chi, anh nói với cô ấy, hôm nay là sinh nhật của anh, muốn cùng em ở riêng thế giới của hai người, cô ấy lập tức hiểu ý, cho nên cũng rất phối hợp.

- Cái miệng anh đúng là nói dối không biết ngại, hiện giờ anh đang ở đâu?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Em lên sân thượng đi.

Tùy Qua cười nói:

- - Máy bay- tư nhân của em đã sẵn sàng.

Đường Vũ Khê cảm thấy thú vị, đóng cửa phòng làm việc, vội vã lên sân thượng, quả nhiên thấy Tùy Qua đã đứng ở đó, đang cười dài chờ nàng, trên tay còn cầm một hộp sủi cảo nóng hôi hổi:

- Vừa rồi anh mượn gió bẻ măng cầm đi, lần sau sẽ bù tiền cho ông chủ, anh biết em thích nhất nhân bánh thịt bò rau cần, chắc tối nay em chưa ăn cơm đúng không.

Đường Vũ Khê thật sự cảm động, nhào tới trước ngực Tùy Qua đánh hai quyền, sau đó mới cầm hộp sủi cảo, chỉ lên bầu trời:

- Lên trên đó ăn đi, còn có thể ngắm cảnh.

- Như em mong muốn ——

Tùy Qua kéo tay Đường Vũ Khê, sau đó thúc dục Hồng Mông thạch, hóa thành một đạo tử mang, biến mất trong bầu trời đêm.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã ở trên mây.

Trăng sao lấp lánh, chiếu rọi cả bầu trời đêm.

Hồng Mông thạch vững vàng phi hành trong bóng đêm.

Đường Vũ Khê đặt miếng sủi cảo cuối cùng vào trong miệng Tùy Qua, sau đó mới thở dài nói:

- Khung cảnh thế này thật là tốt. Có lúc, em thật sự muốn từ bỏ tất cả thế gian này, sống quãng đời còn lại giữa núi rừng, không buồn không lo. . .

- Nha đầu ngốc.

Tùy Qua nhẹ nhàng ôm Đường Vũ Khê vào trong lòng:

- Sống quãng đời còn lại trong núi rừng, em nguyện ý già đi sao?

- Nếu như cùng nhau già đi, em vẫn nguyện ý.


Đường Vũ Khê nói:

- Chỉ có điều, anh chắc chắn sẽ không già, tu vi của anh cao như vậy. Chờ sau khi em già rồi, anh nhất định sẽ đi thông đồng với mấy cô gái trẻ tuổi. Hừ, cho dù em không già, tao nhã ở đây, không phải anh vẫn muốn đi trộm sao hay sao.

- Có thể không truy cứu những chuyện này không?

Tùy Qua cười khổ.

- Tùy tiện nói một chút mà thôi.

Đường Vũ Khê thoáng mỉm cười nói:

- Hiện tại, em cảm giác mình sắp trở thành cô gái tốt tuyệt thế trong truyền thuyết rồi.

- Loại nữ nhân nào?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

- Chỉ cần trong lòng anh có em, em sẽ không để ý đến những cô gái khác.

Đường Vũ Khê nói:

- Trước kia, em cho rằng loại nữ nhân này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, trên ti vi, nhưng không ngờ hiện tại em cũng đang từng bước biến thành nữ nhân thiếu não như vậy.

- Nha đầu ngốc, đây không phải em thiếu não, chẳng qua là em quan tâm anh. Có nữ nhân như em ở bên cạnh, là may mắn lớn nhất của anh.

Tùy Qua nói tự đáy lòng, trong lòng tràn đầy yêu thương đối với Đường Vũ Khê.

- Nếu anh đã cảm thấy em tốt như vậy, vậy thì anh hãy đáp ứng em một việc.

Đường Vũ Khê đột nhiên nói.

- Tại sao nữ nhân luôn thích làm nam nhân đáp ứng chuyện của các nàng? Nói đi, anh chắc chắn sẽ đáp ứng em.

Tùy Qua nói.

- Hứa với em, anh phải quý trọng em.

Yêu cầu của Đường Vũ Khê khiến Tùy Qua nghi ngờ rồi lại cảm động, sau đó, nàng tiếp tục nói:

- Đồ ngốc, em kêu anh đáp ứng em chuyện này, không phải vì kích động. Chỉ là vì, mạng sống của em là do anh cứu về, anh đã cho em một cuộc đời mới, cho em hi vọng, cũng cho em tình yêu nữ nhân ước mơ nhất. Tất cả những điều này tốt đẹp như vậy, em không hi vọng, có một ngày anh đích thân phá vỡ nó, phá vỡ mọi thứ bây giờ của em. Nếu như vậy, Đường Vũ Khê này xem như đã chết rồi!

Cảm động.

Trầm mặc im lặng.


Tùy Qua đồng học luôn luôn tự nhận là biết ăn nói, có rất nhiều ngôn từ hoa mỹ, cho nên hắn tự nhận có thể dụ dỗ những nữ tử đồng đẳng như Đường Vũ Khê, Thẩm Quân Lăng và Yên Vũ Đồng xoay quanh mình, thậm chí ảo tưởng một ngày kia không chỉ có một vườn hoa linh thảo, mà còn có một - Hậu hoa viên- mỹ nữ.

Trồng một mảnh tiên thảo, nuôi một đám tiên nữ, từng chính là giấc mộng hoàn mỹ của Tùy Qua.

Nhưng lúc này, nghe Đường Vũ Khê nói chuyện, trong lòng Tùy Qua thật sự ngổn ngang mọi loại cảm xúc.

Ngoài cảm động, còn có tự trách.

- Nếu như vậy, Đường Vũ Khê này xem như đã chết rồi!

Khi nghe thấy lời này, Tùy Qua chỉ cảm thấy trái tim tựa hồ muốn vỡ vụn.

Lúc này, hắn mới hiểu được, trong lòng Đường Vũ Khê hắn có vị trí trọng yếu như thế nào, vậy mà hắn tựa hồ cho Đường Vũ Khê cũng không nhiều.

Hơn nữa, còn vô tình mang đến thương tổn cho Đường Vũ Khê.

- Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi, Vũ Khê, anh. . . sau này anh không bao giờ ... nghĩ tới bất kỳ nữ nhân nào khác nữa.

Tùy Qua có chút không biết nên biểu đạt như thế nào, động tình nói:

- Anh thật sự quá vô sỉ. . . Không để ý đến cảm nhận của em. . . Anh không nên tham lam như thế. . .

- Ha ha.

Đường Vũ Khê đột nhiên bật cười, sau đó đưa tay ấn vào trán Tùy Qua:

- Coi chừng, đừng “để rơi máy bay”. Vừa rồi không phải em yêu cầu anh đoạn tuyệt quan hệ với tất cả nữ nhân, chỉ kêu anh quý trọng em mà thôi, anh thần kinh gì chứ.

Tùy Qua sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Đây không phải bị em làm cho cảm động sao. . . Chẳng lẽ em không biết nam nhân cũng biết cảm động?

- Bộ dạng cảm động của anh thật buồn cười.

Đường Vũ Khê cười nói.

- Thật sự buồn cười như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận