Y Tiên Thiểu

- Chúng ta là ‘ thành viên trung tâm ’.

Phương Giám nói thầm một câu.

- Trung tâm cái rắm!

Tô Trạch Du nói:

- Phương đạo hữu ngươi xin đừng trách, cái gì là thành viên trung tâm, nghe êm tai, những năm gần đây chúng ta có kiếm được chỗ tốt gì của ‘ Hành Hội ’ không? Cho dù là có giao dịch linh thảo, linh dược thì đó cũng là ‘ Hành Hội ’ âm thầm thao túng, chúng ta cho dù có mua được, giá cả tiện nghi sao? Được rồi, cho dù ‘ Hành Hội ’ thật sự chiếu cố chúng ta, như vậy hôm nay chúng ta gặp được phiền toái, đám nguyên lão của ‘ Hành Hội ’ kia đâu rồi? Bọn họ có xuất đầu thay chúng ta không? Hôm nay gặp phải chuyện như vậy, Ngu Kế Đô lại muốn chúng ta dọn dẹp, hắn không chịu ra tay. Hắc, ta lúc ban đầu còn cho rằng hắn nói ý kiến hay cho chúng ta nghe, không nghĩ tới đây lại là thủ đoạn độc ác...

Tám người còn lại không phải đồ đần, nghe Tô Trạch Du nói như vậy, lập tức có cảm giác mắc lừa, dường như thực bị "Hành Hội" dùng làm vũ khí. Tô Trạch Du nói không sai, các đại lão "Hành Hội" không có đưa ra bất cứ viện trợ mang tính thực chất nào cả, nhưng lại chỉ huy bọn họ làm cái này làm cái kia, hiển nhiên là hoàn toàn xem bọn họ như quân cờ.

Mấy người này nhìn nhau, sau đó cũng khẽ gật đầu, đã tán thành quan điểm của Tô Trạch Du.

- Ngu Kế Đô... Thật ác độc!

Một người trung niên căm hận nói ra, người này tên là Tạ Long Cung, đêm qua hắn đứng ra lý luận với Ngu Kế Đô, lại bị Ngu Kế Đô phóng thích khí thế làm tổn thương phủ tạng, tuy đã phục dụng linh dược, nhưng mà tới bây giờ vẫn chưa khôi phục lại. Lúc này nghe Tô Trạch Du nói thì có cảm giác thù mới hận cũ xông lên đầu.

Không có người nào nguyện ý làm vũ khí không công cho người khác, cũng không có ai cam nguyện làm quân cờ sau đó còn bị ném đi.


Nhưng mà nghe Tô Trạch Du nói, những người còn lại đều có cảm giác mình bị mang ra làm vũ khí.

Tô Trạch Du thấy mấy người khác hiểu được, cũng không nói cái gì "Hành Hội" không phải, sau đó lại nói:

- Các vị, cục diện trước mắt, các ngươi ý định xử lý như thế nào? Rất hiển nhiên, trên Mính Kiếm Sơn chí ít có bốn người tu hành Cương Khí Cảnh, nếu như chúng ta cường công, chỉ sợ phải trả cái giá thảm trọng, hơn nữa không ít người sẽ vẫn lạc tại đây.

- Tô đạo hữu nói không sai.

Tạ Long Cung nói:

- Đáng sợ nhất nếu như đối phương không chỉ có bốn người tu hành Cương Khí Cảnh thì sao? Chúng ta đã huy động nhân lực thảo phạt Mính Kiếm Sơn, đối phương vì sao không hoàn toàn phát giác, nhưng mà người Tống gia vì sao không ai sợ hãi bỏ chạy, hơn nữa vào lúc này còn có bốn người đồng thời trùng kích Cương Khí Cảnh, đây là vì cái gì? Ta muốn, có lẽ chúng ta đánh giá thấp năng lực của tiểu tử Tùy Qua kia. Giới tu hành có lời đồn, tiểu tử kia là đĩ đực của nữ ma đầu, ta cảm thấy chỉ sợ không đơn giản như thế.

- Ý của đạo hữu là gì?

Phương Giám nhíu mày suy tư nói:

- Ý của ngươi chỗ dựa của Tùy Qua không chỉ có một nữ ma đầu, mà là một -- tông môn lánh đời?

Nói đến "Tông môn lánh đời", Phương Giám ngữ khí không bình tĩnh.

Bởi vì bốn chữ này ý vị như thế nào, mọi người ngồi đây rất hiểu.

Tông môn lánh đời là gì?

Chính là siêu cấp tông môn uy chấn giới tu hành mấy ngàn năm trước, những môn phái này về sau đều mai danh ẩn tích, có rất ít môn nhân đi đi lại lại trong giới tu hành. Nhưng mà mặc dù như thế, giới tu hành vẫn còn có truyền thuyết của bọn họ, cũng không có người tu hành nào dám khinh thị đám tông môn lánh đời, cho dù bọn họ co đầu rụt cổ mấy ngàn năm qua.

Tông môn lánh đời mới đại biểu thực lực chân chính của giới tu hành.

Mà những thế gia tu hành này lúc trước hoặc từng là thế lực phụ thuộc tông môn lánh đời, hoặc là do đệ tử của các tông môn lánh đời lập ra mà thôi..

Cho nên thế gia tu hành đối với các tông môn lánh đời đều sợ hãi từ đáy lòng.


Nếu như những người này nhận định Tùy Qua thật sự là người thừa kế hoặc là nhân vật trọng yếu của tông môn lánh đời, chỉ sợ ai cũng phải suy nghĩ kỹ hậu quả khi chọc giận hắn là gì.

- Đạo hữu ngươi không nên nói chuyện giật gân ah.

Lâm Lật suy nghĩ, nói:

- Người của tông môn lánh đời mấy ngàn năm qua ít đi lại trong giới tu hành, làm sao có thể cảm thấy hứng thú với đồ vật trong giới thế tục chứ, ngươi đừng có buồn lo vô cớ.

- Buồn lo vô cớ, cũng tốt hơn chết không hiểu vì sao.

Tạ Long Cung dường như hoàn toàn tán thành quan điểm của Tô Trạch Du.

- Ta cho rằng Tô đạo hữu nói không sai, cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lúc này chỉ sợ là bẫy rập. Ngu Kế Đô vì cái gì không tự mình đến đây, mà chỉ cho chúng ta đi thảo phạt, vì cái gì ‘ Hành Hội ’ cũng không cho cao thủ tới đây? Rất hiển nhiên bọn họ cũng chỉ cầm chúng ta đi thăm dò chi tiết của tiểu tử Tùy Qua kia. Ngu Kế Đô biết rõ chúng ta không cam lòng bị người ta cướp lợi ích, cho nên hỏa thiêu hắc ín, dụ chúng ta làm xung phong. Nhưng mà cho dù như thế nào, Tạ Long Cung ta sẽ không phải là người ra tay đầu tiên.

- Hừ! Tạ Long Cung, hẳn là ngươi muốn bỏ cuộc nửa đường sao?

Lão giả vẫn không lên tiếng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng:

- Nhưng mà vì một chuyện chưa rõ là gì dọa thành như vậy, sau này thì sao? Huống chi, ngươi muốn bỏ cuộc nửa đường, Ngu Kế Đô sẽ bỏ qua cho ngươi?

Tạ Long Cung hừ một tiếng, biết rõ đối phương nói cũng là sự thật, nếu như hắn bỏ đi đầu tiên, chỉ sợ ngày mai khả năng sẽ trở thành đối tượng thảo phạt kế tiếp của Ngu Kế Đô. Nhưng mà Tạ Long Cung vẫn nói:

- Dù sao ta sẽ không đi xung phong, vị đạo hữu nào có lòng tin vào tu vị của mình, cứ ra tay đầu tiên đi.


Tạ Long Cung đã nói tới nước này, cục diện lâm vào cảnh xấu hổ.

Nếu như thảo phạt Tống gia chỉ có vài tên Trúc Cơ sơ kỳ hoặc là Tiên Thiên kỳ, như vậy ai cũng nguyện ý xung phong, làm náo động, nhưng mà nếu như đánh ác liệt, cũng không có người nào nguyện ý vượt lên trước, nhất là thời điểm đại hỗn chiến. Không cẩn thận thì không có danh tiếng, còn bị người ta tiêu diệt, tu hành trăm năm trở thành bong bóng, vậy cũng không ra cái gì.

- Ân... Không bằng như vậy --

Phương Giám trầm ngâm một lát, lúc này nói suy nghĩ trong lòng ra.

- Cứ như vậy lui về khẳng định không được, không nói tới mặt mũi của chúng ta bỏ vào đâu, Ngu Kế Đô cũng không có khả năng buông tha cho chúng ta. Cho nên chúng ta không bằng trước yên lặng theo dõi kỳ biến, đồng thời phái người âm thầm điều tra thực lực chân chính của Mính Kiếm Sơn, sau đó định đoạt.

- Cẩn thận đi thuyền vạn năm, ta tán thành cách làm của Phương đạo hữu.

Tô Trạch Du tỏ thái độ đầu tiên. Hắn vừa nói như vậy, những người còn lại cũng gật đầu, chuyện cứ như vậy được định ra.

- Như vậy, ai đi điều tra -- tình huống như thế nào!

Phương Giám còn chưa có nói xong, bỗng nhiên ở hướng Mính Kiếm Sơn có một cột sáng linh khí phóng lên trời, uy thế càng hơn trước khi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận