Y Tiên Thiểu

- Úc, hấp thu Cửu Dương chi khí tăng tu vị lên, cải thiện thể chất, đây cũng là thủ đoạn đặc biệt của tâm ma.

Tùy Qua nói ra:

- Lúc trước ngươi cũng có ý đồ chiếm cứ thân thể Vũ Khê, là có được pháp môn này đúng không?

- Vâng, thỉnh chủ nhân tha thứ.

Tây Môn Trung nói.

- Chuyện đã qua ta không truy cứu nữa.

Tùy Qua nói:

- Nhưng mà tôi hơi có chút tò mò, vì sao tâm ma các người có thể lợi dụng Cửu Dương chân khí tăng tu vị lên, cải thiện thể chất. Phải biết rằng Cửu Dương chân khí với đa số người tu hành không ai dám nếm thử hấp thu nó cả.

Tây Môn Trung than nhẹ một tiếng, nói ra:

- Đúng như nhân loại nói, chính là một trong các ngôi sao, mà công pháp tâm ma chúng tôi là hấp thu hào quang của ngôi sao, cho nên có thể mượn Cửu Dương chi khí của mặt trời tu hành cũng là bình thường. Sở dĩ người tu hành bình thường của nhân loại không dám hấp thu Cửu Dương chi khí, đó là bởi vì mặt trời quá gần, Cửu Dương chi khí quá mức bá đạo, hơn nữa mang theo hỏa độc, cưỡng ép hấp thu vào trong người sẽ tao ngộ trọng thương, tâm thần bất ổn, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đúng không?

- Đúng vậy -- úc, hiểu rồi!


Tùy Qua nói:

- Tâm ma các ngươi không có lo lắng tẩu hỏa nhập ma, bởi vì các ngươi không có khả năng bị tâm ma đoạt xá, đúng không?

- Vâng. Thật vất vả đạt được thân thể, tự nhiên không có khả năng lại chuyển nhượng cho tâm ma khác.

Tây Môn Trung nói:

- Cửu Dương chi khí mặc dù có tai hại, nhưng nó là khí tức dễ dàng cảm ứng nhất, nếu như không sợ thân thể bị giày vò, có thể đem Cửu Dương chi khí thu nạp vào trong người. Kỳ thật thu nạp Cửu Dương chi khí chỉ là thủ đoạn cơ bản nhất của Thiên Tinh Tâm Công mà thôi. Hơn nữa chỉ có thời điểm bất đắc dĩ, tâm ma mới có thể thu nạp Cửu Dương chi khí, bởi vì tâm ma có thân thể thì có thể cảm nhận được thân thể đau đớn. Nếu như chiếm cứ thân thể nữ nhân thì khá tốt, Âm Dương điều hòa, sẽ không chịu tội quá nhiều. Nhưng mà Bạch Nghị cướp lấy thân thể nam nhân, hơn nữa là thân thể người bình thường, cho nên hắn tất nhiên đã chịu tội, vì vậy chỉ có cướp lấy chân âm của nữ tử để bổ sung mà thôi.

- Hừ!

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hắn vì chịu tội nên chà đạp những bé gái kia sao? Ma đầu bực này chắc chắn phải săn giết, sau đó hiến tế hắn đi! Trọn đời không được siêu sinh!

- Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ lùng bắt hắn.

Tây Môn Trung vội vàng tỏ thái độ nói.

- Vậy ông có biện pháp nào?

Tùy Qua hỏi:

- Còn nữa, cái thằng này hai mươi năm trước đã tu luyện ma công, theo lý thuyết sớm có hỏa hầu rồi, như thế nào những năm gần đây làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ hắn không có đột phá Trúc Cơ?

- Chủ nhân có chỗ không biết, hắn làm chuyện này không có liên quan gì tới tu vị.

Tây Môn Trung dường như rất hiểu suy nghĩ của tâm ma "Đồng loại".

- Hắn làm như vậy chỉ để phát tiết ma tính của mình mà thôi.

- Ma tính? Ma tính cái gì? Các ngươi vốn chính là ma đầu, còn có ma tính chó má gì chứ?

- Thỉnh chủ nhân bớt giận.

Tây Môn Trung giải thích:


- Là như thế này, trong mắt người tu hành nhân loại, người bình thường chỉ là heo chó; mà đối với tâm ma mà nói, nhân loại bình thường căn bản chính là sinh vật cấp thấp, chiếm cứ thân thể nhân loại bình thường quả thực chính là một loại sỉ nhục. Về điểm này trước đó chuyện của Trương Minh, chủ nhân cũng tận mắt nhìn thấy. Thân thể người bình thường thật sự quá yếu, còn kém hơn dã thú rất nhiều, hơn nữa thời gian sống quá ngắn, lại trải qua sinh lão bệnh tử, đây đối với tâm ma mà nói là chuyện không cách nào tiếp nhận được. Cho nên Bạch Nghị phụ thân vào người bình thường, thân thể không chỉ bị Cửu Dương Chân Hỏa tra tấn, hơn nữa ngay cả tinh thần cũng bị tra tấn, cứ thế mãi, hắn tất nhiên tâm tính đại biến, dĩ nhiên là có ma tính, cho dù cảnh giới của hắn cao bao nhiêu, loại ma tính này cũng không dễ biến mất, bởi vì tính tình của hắn đã biến thành như vậy.

- Chà mẹ nó!

Tùy Qua mắng:

- Nói như vậy, hắn là tâm ma có lý tưởng, có khát vọng, cũng bởi vì không cẩn thận nên chui vào thân xác thối tha của người bình thường, mới khiến cho hắn biến thành bộ dạng như vậy? Móa! Đây rốt cuộc là chuyện chó má gì. Nếu tâm ma các ngươi đã xem thường nhân loại, tại sao cả một đám cứ như ruồi thấy phân vậy?

Tây Môn Trung lập tức xấu hổ, sau đó ăn nói khép nép nói:

- Chủ nhân, ngài nói đều đúng. Nhưng mà... Tôi chỉ phân tích suy nghĩ của Bạch Nghị tên kia mà thôi, tôi cho rằng, hắn trước đó bị thân thể nhân loại bức điên rồi, cho nên tâm tính đại biến, bởi vậy mặc dù cảnh giới có tăng lên, hắn vẫn là như vậy. Mà chúng ta muốn săn giết hắn thì phải hiểu suy nghĩ của hắn, sau đó làm bẫy rập nhắm vào hắn, sau đó thì hắn không cách nào thoát khỏi rồi.

- Ân, ông nói có lý.

Tùy Qua nói:

- Như vậy, bắt đầu phân tích đi, phát huy tác dụng của ông giúp tôi có thu hoạch hôm nay.

- Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không vồ hụt.

Tây Môn Trung nói:

- Sở dĩ người Long Đằng không tìm ra tên kia, là vì bọn họ không hiểu tâm ma, không hiểu Bạch Nghị, nhưng mà hắn là đồng loại của tôi, tôi biết rõ hắn nấp ở đâu, tôi còn biết rõ hắn sẽ làm cái gì.

- Đừng mèo khen mèo dài đuôi, trước nói nghe một chút, ông cảm thấy hắn hiện tại đang nấp ở đâu?

- Hắn nhất định sẽ ở giao giới tỉnh Lượng Hải và tỉnh Trạch Hải, chỗ đó gần biển cả, nếu như gặp được nguy hiểm gì, hắn tùy thời bỏ chẩy biển. Mặt khác chỗ đó nhiệt độ tương đối cao, có lẽ sẽ hợp với tính nết của hắn, bởi vì năm đó hắn thời điểm chưa đột phá Tiên Thiên kỳ, chịu đủ hỏa độc của Cửu Dương chân hỏa xâm nhập, tuyệt đối sẽ không có thời gian dài dừng lại ở âm hàn chi địa, nếu không hỏa độc của hắn sẽ bị không hàn khí tán đi, mà là bị nóng lạnh công tâm, đừng nói ảnh hưởng tu vị, thậm chí còn mất mạng nhỏ.


- Ân, có chút đạo lý. Nhưng mà dùng tu vị của hắn hiện tại, hình như cũng không còn băn khoăn này a?

- Đúng, nhưng mà thói quen cho phép, chỉ cần hắn ở nơi nào cảm thấy an toàn, cần gì phải bỗng nhiên buông tha nơi đây?

Tây Môn Trung nói:

- Huống chi, hắn sống ở chỗ này, còn có chỗ tốt rất lớn.

- Chỗ tốt gì?

- Hắn cũng muốn săn bắn tâm ma.

Tây Môn Trung giảo hoạt cười rộ lên.

Rốt cuộc Tùy Qua không hỏi thêm, những lời lúc trước của Tây Môn Trung có lẽ còn chưa đủ khiến Tùy Qua tin tưởng, nhưng mà câu cuối cùng lại khiến Tùy Qua có cảm giác đột phá thiên cơ.

Ngự vật phi hành chừng nửa giờ, biển cả giống như một bức tranh hùng vĩ.

Nhưng mà biển cả mênh mông, nhưng lại không biết Tây Môn Trung đi nơi nào tìm được cái tên Bạch Nghị "Nhân Ma" kia.

Thành phố Nam Châu nằm ở giao giới tỉnh Minh Hải và tỉnh Trạch Hải, là một thành thị bến cảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận