Y Tiên Thiểu

- Đúng vậy, toàn lực ra tay, chiếu ứng lẫn nhau!

Lâm Lật gật đầu đáp.

Bảy người còn lại đều gật đầu, sau đó nhanh thêm tốc độ ngự kiếm, mà Minh Kiếm sơn đã hiện ra xa xa.

Lúc này trên đỉnh núi cao nhất Minh Kiếm sơn.

- Chủ nhân, bọn hắn đến đây!

Ảnh Phong hóa thành kim quang bắn tới, lơ lửng trước mặt Tùy Qua hội báo tin tức.

- Đến đây sao? Tốt lắm, thật muốn xem diễn cảm của bọn hắn như thế nào!

Tùy Qua cười lạnh nói, sau đó nhìn nhóm người Ngưu Duyên Tranh:

- Các ngươi đi lên trên giúp ta hộ pháp. Đợi ta lập tức trùng kích âm dương cảnh, xem bọn hắn còn dám tới đây tấn công sao!

Nhóm người Ngưu Duyên Tranh ứng tiếng, đều tự ngự kiếm bay lên không.

Tùy Qua một mình đứng trên đỉnh núi, tắm rửa ánh chiều tà, bắt đầu trùng kích âm dương cảnh!

Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên nhân cảm ứng.

Người tu hành sau khi tới trúc cơ kỳ, mỗi một lần đột phá cổ bình đều sẽ sinh ra thiên địa dị tượng.

Hơn nữa theo cảnh giới tăng lên càng cao, dị tượng càng thêm mãnh liệt.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, là thời khắc thiên địa trên Minh Kiếm sơn an tĩnh nhất.

Nhưng bởi vì Tùy Qua trùng kích âm dương cảnh, đột nhiên phát sinh biến hóa.


Gió nổi lên.

Mây tuôn.

Vốn là gió núi bỗng nhiên ngày càng thêm mãnh liệt, thổi tung quần áo người trên Minh Kiếm sơn vang lên phần phật, thổi lá cây bay tung rào rạt, cổ thụ lay động không ngừng.

Trên bầu trời, ánh nắng chiều biến mất, chỉ còn lại một tầng mây mù, làm cho người ta có cảm giác vũ bão sắp đột kích.

Ngay ranh giới Vân Sơn, Tùy Qua đứng thẳng, sừng sững như ngọn núi cao.

Đỉnh núi cao ngất, nhưng quần áo trên người hắn bất động, khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí cả mái tóc cũng yên lặng, giống như đã mọc rễ trở thành một tảng đá hình người trên ngọn núi hùng vĩ.

Ô ô ô ô…

Cuồng phong bắt đầu giận dữ gào rít.

Mây đen áp đỉnh.

Linh khí khắp bốn phía nhanh chóng hướng ngọn núi cao nhất Minh Kiếm sơn hội tụ.

Cách đó không xa, “đại quân chinh phạt” đang bay tới Minh Kiếm sơn đều dừng lại lần nữa.

- Sao lại thế này!

- Làm sao vậy? Lại có người trùng kích cương khí cảnh sao?

- Hừ! Tống gia rốt cục có bao nhiêu cường giả ah?

- Trận chiến này không cách nào đánh được!

Đại quân chinh phạt biến thành hỗn loạn.

Những người tu hành tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng ý thức tập thể thật quá kém, hành động không hề có chút kỷ luật nào.

- Câm mồm!

Phía trước có người hét lớn một tiếng, thanh âm mang theo uy thế mãnh liệt, đại quân chinh phạt nhất thời an tĩnh trở lại. Người lên tiếng chính là Phương Giám, hắn dùng một loại ngữ khí rất kỳ quái nói:

- Đây không phải cương khí cảnh, là có người trùng kích âm dương cảnh!

Âm dương cảnh!

Ba chữ này như mang theo ma lực, nhất thời làm cho hơn bốn mươi cao thủ trúc cơ kỳ lặng ngắt như tờ.

- Cương khí phân âm dương, thần tiên cũng khó phòng.

Tô Trạch Du than một câu:

- Tuy rằng chúng ta chưa tới âm dương cảnh, nhưng biết âm dương cảnh vô cùng lợi hại. Cương khí phân âm dương, khắc cương khả nhu, rất khó chống cự. Chín người chúng ta liên thủ đối phó một người, chỉ sợ thua nhiều thắng ít!

- Âm dương cảnh tuy rằng lợi hại, nhưng cũng rất khó đột phá, chúng ta cũng không được, chẳng lẽ bọn hắn nhất định làm được?

Lâm Lật không cam lòng nói.

- Đối với đám kẻ điên Minh Kiếm sơn, còn có gì mà làm không được!


Thần sắc Tạ Long Cung có chút thống khổ nói:

- Đến bây giờ chư vị còn không rõ sao? Không có gì cần suy đoán. Vị Tùy Qua trong Minh Kiếm sơn, tiểu tử đó xác định là người thừa kế của ẩn thế tông môn, điều này đã không thể nghi ngờ. Chỉ có ẩn thế tông môn mới có thủ bút lớn như vậy!

- Nếu thật sự là ẩn thế tông môn, với thực lực của bọn họ không cần chờ chúng ta tấn công, trái lại đã đi trấn áp chúng ta đi?

Lâm Lật nói.

- Người ta tự nhiên có phong cách cùng chuẩn tắc làm việc.

Tạ Long Cung nói:

- Ngày hôm qua người ta nhiều người cùng trùng kích cương khí cảnh, là cho chúng ta một lời cảnh cáo. Hôm nay có người trùng kích âm dương cảnh, đây là cảnh cáo lần thứ hai. Nhìn ra được người ta căn bản không muốn theo chúng ta động thủ. Nhưng nếu chúng ta cứ khăng khăng một mực, chỉ sợ tà dương như máu, chính là điềm báo của chúng ta!

- Nói chuyện giật gân!

Một người khác nói:

- Trùng kích âm dương cảnh cũng không phải đi đường tắt, âm dương cảnh không chỉ cần thiên thời địa lợi, còn cần súc tích đủ nguyên khí, hơn nữa là vận khí, không phải dễ dàng trùng kích thành công! Ta xem chẳng thà thừa dịp đối phương đang đột phá mà giết đi qua, có lẽ còn có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay!

- Vạn nhất không thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, ngược lại hoàn toàn chọc giận đối phương đây?

Lâm Lật hừ lạnh nói:

- Nhưng nếu ngươi khăng khăng như thế, vậy ngươi đi xung phong tốt lắm, ta không có ý kiến!

- Lâm Lật, chẳng lẽ ngươi muốn làm rùa đen rút đầu!

Lão nhân kia mở miệng mắng:

- Không phải đã nói cùng nhau động thủ sao!

- Nhưng cũng không nói cùng nhau chịu chết!

Lâm Lật phản bác.

Tình huống càng thêm hỗn loạn thật nhanh.

Còn chưa giao chiến với Minh Kiếm sơn, không nghĩ tới “đại quân chinh phạt” đã tự loạn trận cước.


Hai người Phương Giám cùng Tô Trạch Du đang định can thiệp, đột nhiên chứng kiến một đạo thanh sắc hào quang phóng lên cao, cả ngọn núi cao nhất Minh Kiếm sơn đều bị thanh quang bao phủ.

Thật mạnh!

Trong lòng mọi người không nhịn được cảm thán một câu.

Lâm Lật cùng lão nhân kia đều dừng cãi nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Minh Kiếm sơn.

Mặc dù biết hiện tại nếu xông lên có lẽ quấy nhiễu đối phương đột phá, nhưng đối mặt uy thế thật lớn như thế, mọi người đều bị chấn nhiếp. Dù có người to gan lớn mật, nhưng chỉ một người, ai dám đi qua? Biết rõ đối phương còn có nhiều cao thủ cương khí cảnh đang chờ ở bên trong nữa đâu.

Nhưng thanh quang tận trời kia chỉ là bắt đầu.

Lúc này trên đỉnh núi, Tùy Qua đang đem một viên Địa Nguyên Đan nuốt vào.

Oanh long long!

Thanh quang càng lúc càng thêm kinh người.

Tùy Qua nuốt Địa Nguyên Đan, thúc giục dược lực chuyển hóa thành nguyên khí, nguyên khí trong Địa Nguyên Đan cực kỳ bá đạo, giống như hai mươi viên Tinh Nguyên Đan khoảnh khắc nổ trung trong đan điền, trong nháy mắt trên người Tùy Qua tràn ngập nguyên khí thảo mộc, thất khiếu cùng lỗ chân lông đều bộc phát ra cương khí mộc hệ màu xanh biếc.

Hơn nữa trong nháy mắt dược lực bộc phát, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được dưới chân có thảo mộc vân khí rót vào trong thân thể, đồng thời đôi giày cũng nổ tung, hắn biết đây là tinh khí ngũ cốc trong thiên địa nhận lấy Địa Nguyên Đan dẫn đường, tiến nhập vào trong thân thể của hắn.

Lúc này thanh thế đã hết sức kinh người, cơ hồ ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới.

Nhưng Tùy Qua lại cảm giác không đủ, nuốt thêm ba viên Địa Nguyên Đan!

Ba sát!

Trên đỉnh núi, nham thạch dưới chân Tùy Qua tựa hồ không chịu nổi biến hóa của thiên địa linh khí, hoàn toàn vỡ ra!

Trên đỉnh núi, cỏ cây chung quanh Tùy Qua trong khoảnh khắc cất cao hơn một thước, sau đó nổ tung, biến thành bột mịn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận