Y Tiên Thiểu

Trầm Quân Lăng đứng trước mặt Tùy Qua, mắt đầy “tình ý” nhìn hắn.

Tùy Qua thầm nghĩ, Trầm Quân Lăng hẳn sẽ cảm tạ hắn, thậm chí tối nay nói không chừng sẽ lấy thân báo đáp, dù sao hắn giúp nàng đột phá tu vi, đây là cực kỳ trọng đại…

- Đừng ngăn cản em, để cho em soi gương một chút!

Trầm Quân Lăng nói một câu đánh nát tâm thần vẩn vơ của Tùy Qua. Nàng đứng trước gương không ngừng xoay tới xoay lui, vỗ nhẹ khuôn mặt mình, tự khen:

- Ai nha, tiên thiên kỳ thật sự rất thần diệu…quả nhiên làn da bóng loáng co dãn, màu da thật tốt, tràn ngập chân khí thanh xuân…

Nhìn dáng vẻ của nàng giống như đã nhập ma, nhưng bởi vì có vết xe đổ của Đường Vũ Khê, Tùy Qua cũng không lo lắng Trầm Quân Lăng xảy ra vấn đề gì. Nhưng phàm là nữ nhân đều là như thế, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

Tùy Qua đồng học biết mình còn ở đây chờ đợi chỉ là vô ích, vì vậy trước một bước chạy trốn, vô thanh vô tức trốn.

Trầm Quân Lăng ngắm nghía hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, xoay người muốn gọi Tùy Qua bình luận vài câu, phát hiện thằng nhãi kia đi rồi. Theo sau nàng nhìn qua nhà An Vũ Đồng, chứng kiến hai thân ảnh dựa sát vào nhau, không khỏi hừ nói:

- Đúng là t*ng trùng lên não!

Tùy Qua đích xác đang ở trong nhà An Vũ Đồng.

Hơn nữa hai người đích thật đang rúc vào nhau.

Lúc này Tùy Qua đang ngồi trong phòng khách, An Vũ Đồng dựa trên vai hắn, cuộn tròn trên sô pha, mặc váy ngủ màu trắng, phóng thích ra khí tức hấp dẫn trí mạng…

Nếu ở lúc khác Tùy Qua đồng học đã sớm không nhịn được cầm đôi đùi đẹp lên cẩn thận thưởng thức, nhưng hôm nay hắn lại vô cùng trấn định, chỉ nhẹ nhàng ôm An Vũ Đồng nói:

- Đổi lại kênh khác được không?

- Sao vậy?


An Vũ Đồng khó hiểu hỏi.

- Tiết mục này làm cho anh có cảm giác phạm tội.

Tùy Qua cười khổ nói, nhìn Lam chủ trì trong “Đông Giang thị điểm”, nói:

- Ti vi của nhà mình quá rõ ràng, vừa nhìn Đông Giang thị điểm, giống như Lam chủ trì đang nhìn chăm chú vào hai người chúng ta. Anh thật sự lo lắng nàng bỗng nhiên từ trong ti vi lao ra, sau đó vung dao chém chết hai người chúng ta đâu.

- Anh…anh thật có óc tưởng tượng.

An Vũ Đồng thoáng kinh hãi, cầm remote nhưng cũng không đổi kênh, lại nhét vào trong sô pha:

- Nhưng trong chuyện này em thật sự có lỗi với chị họ, cũng có chút có lỗi với anh. Em biết, chị họ thật ra thích anh, đều tại em, phá hủy hai người…

- Hư!

Tùy Qua đưa ngón tay đặt lên môi An Vũ Đồng, ngăn cản nàng nói chuyện:

- Chuyện tình cảm không có đúng sai. Huống chi em làm sao có lỗi với anh đây? Anh ở chung một chỗ với em, thấy rất tốt, nhất là khi làm chuyện đó, cảm giác rất tuyệt…

- Mồm chó không nhả ra ngà voi!

An Vũ Đồng lườm Tùy Qua, tiếp tục nói:

- Bất kể nói thế nào em thật sự có lỗi với chị họ, dù sao trước kia nàng rất tốt với em, giống như là chị ruột, nhưng em lại làm chuyện hạ tiện như vậy…Ai, xem ra nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em. Tùy Qua, bằng không chúng ta chia tay đi, có lẽ như vậy nàng sẽ tha thứ chúng ta.

- Chia tay?

Tùy Qua thoáng kinh hãi, dùng tay sờ sờ trán An Vũ Đồng:

- Em đành lòng chia tay với anh? Em đành lòng bỏ được buông tha chúng ta cùng nhau ngắm tinh tinh ngắm ánh trăng? Em đành lòng…

- Đành lòng cái đầu của anh!

An Vũ Đồng đưa tay gõ lên trán Tùy Qua:

- Em chỉ là nói mà thôi! Ân, nói thật ra em thật sự là luyến tiếc anh. Ai, anh lợi hại như vậy, không đi làm ngưu lang chuyên môn đúng là nhân tài không được trọng dụng. Như thế nào, lời đánh giá này làm anh hài lòng đi?

- Ách…khá vừa lòng.

Tùy Qua nói:

- Nhưng em đã vừa lòng cùng mãn ý với anh, vì sao An tiểu thư còn rầu rĩ không vui đây?

- Anh cuối cùng biết thông cảm tâm tình của người ta, mà không phải vừa gặp mặt liền động tay động chân.

An Vũ Đồng nói:


- Chính là chuyện phiền lòng về công việc thôi. Em đi tham gia vòng loại thế vận hội…

- Nguyên lai mấy ngày nay em đi vắng chính là đi thi đấu sao?

Tùy Qua áy náy nói:

- Thật sự là ngại quá, đã xem nhẹ chuyện của em.

- Không có gì.

An Vũ Đồng nói:

- Em biết công việc của anh bận rộn, mà người cần quan tâm cũng nhiều, anh có tâm tư này em đã thật cao hứng. Nhắc tới trận thi đấu, thành tích vòng loại không lạc quan, hoặc là nói em đánh giá mình quá cao, tuy em đoạt quán quân nhưng so sánh với các tuyển thủ khác lại cảm thấy kém hơn một cấp bậc! Tuy rằng có thể đi tham dự thế vận hội, nhưng muốn tiến chung kết cũng khó khăn chứ đừng nói tới quán quân.

- Nguyên lai là vì vậy sao.

Tùy Qua nghĩ nghĩ, giải thích:

- Kỳ thật đây là việc thật bình thường. Dù sao tuyển thủ quốc gia chúng ta từ khi sinh ra không bao lâu đã bắt đầu huấn luyện, cả đời chỉ vì huy chương vàng mà sống. Lấy được một huy chương vàng, cả đời sẽ không cần ưu sầu, nếu không lấy được nửa đời sau hoàn toàn chán nản. Cho nên tâm tính cùng phương thức huấn luyện của những tuyển thủ kia hoàn toàn khác hẳn với em, bọn họ vì huy chương vàng mà sinh, mà sống, huy chương vàng không chỉ là quang vinh cùng lý tưởng, mà là gông cùm của bọn họ. Cho nên bọn họ vì huy chương vàng, cơ hồ dùng mạng sống mà đi liều lĩnh.

- Ai, kỳ thật anh nói rất đúng.

An Vũ Đồng nói:

- Em tiếp xúc qua những tuyển thủ kia, tất cả đều huấn luyện lúc ba bốn tuổi, ngày qua ngày, năm qua năm đều chỉ huấn luyện. Huấn luyện chính là toàn bộ cuộc sống của họ. Nếu họ không lấy được huy chương vàng đúng thật là không còn lẽ trời, mà em xem ra chỉ có thể lấy được quán quân trường đại học cũng đã nên thấy đầy đủ.

- Ha ha, em có thể nghĩ như vậy là được rồi.

Tùy Qua cười nói:

- Kỳ thật nhân sinh còn có thật nhiều điều để theo đuổi. Không chỉ có huy chương vàng, quang vinh cùng tiền tài.

- Anh muốn nói là tu tiên sao?

An Vũ Đồng nói:


- Thôi đi, chỉ nói tới huấn luyện thể thao đã làm em kêu khổ thấu trời. Nghe nói người tập võ khó khăn gian khổ vô cùng, em xem…em sợ mình không có thiên phú cùng nghị lực như vậy.

- Võ đạo là do hai chữ tạo thành, võ là đại biểu cho võ thuật, võ thuật cần tu luyện không sai. Chữ đạo là ở chỗ ngộ, ngộ đạo. Lĩnh ngộ con đường chính xác có thể làm ít công to, cũng sẽ không khổ cực như thế.

Tùy Qua nói:

- Huống chi ở trong mắt của anh, tu hành tuyệt đối không khó khăn gian khổ hơn việc em huấn luyện thể thao, hơn nữa cũng sẽ không buồn tẻ như vậy.

- Thật sự?

An Vũ Đồng kinh ngạc nhìn Tùy Qua:

- Em còn tưởng rằng luyện võ tu đạo đều là chuyện thật khó khăn gian khổ, phải đứng trung bình tấn, đều phải kiên trì suốt mấy giờ.

- Không nghiêm trọng như thế.

Tùy Qua thấy nàng có hứng thú, nghĩ nghĩ lại nói:

- Biết Đường Vũ Khê đi? Trụ cột của nàng còn kém hơn em, nhưng chỉ mới vài tháng nàng đã đến tiên thiên kỳ.

- Tiên thiên kỳ?

An Vũ Đồng không hiểu biết về chuyện tu hành, mờ mịt hỏi:

- Cái gì là tiên thiên kỳ?

- Tiên thiên kỳ là có thể cảm ứng được thiên địa linh khí tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận