Y Tiên Thiểu

Tùy Qua đưa tay tiếp lấy Hàng Ma Xử nặng ngàn cân.

Nhưng nham thạch dưới chân hắn không chịu nổi áp lực, không ngừng rạn nứt.

Tùy Qua lắc đầu, xem ra âm dương cảnh còn chưa đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nếu không dù tiếp được Hàng Ma Xử của đối phương, cũng có thể hoàn toàn trừ khử trong vô hình mới đúng.

Tùy Qua dò xét bốn phía, may mắn hình như cũng chưa dẫn dắt người nào xuất hiện, cảm thấy thả lỏng, thầm nghĩ:

- Có lẽ mình cẩn thận quá mức độ. Loại địa phương tử tịch thế này, đại khái cũng sẽ không có nhân vật lợi hại nào ẩn dật tu hành.

- Lão đại, tìm được rồi!

Sau một lát tiểu Ngân Trùng từ dưới lòng đất chui ra, có chút hưng phấn nói:

- Ngay trung ương khu vực này quả nhiên có một Xà Ưng cốc, chỗ kia còn thật tốt nha!

- Thật tốt sao?

Tùy Qua thoáng kinh ngạc:

- Tốt như thế nào?

- Lão đại nhìn sẽ biết.

Tiểu Ngân Trùng nói, dẫn Tùy Qua đi về hướng Xà Ưng cốc.

Đi thêm chừng trăm cây số, vẫn là đất cằn sỏi đá hoang vu, nhưng lại có chút màu xanh biếc tiến vào tầm nhìn của Tùy Qua.

- Nơi đó nhất định chính là Xà Ưng cốc!


Tiểu Ngân Trùng nói.

Tùy Qua vận đủ thị lực nhìn tới, Xà Ưng cốc thật giống như một mảnh ốc đảo trong hoang dã, kéo thật dài, nhưng một miệng lớn chờ người đi vào.

Nơi này thoạt nhìn rất không tệ, nhất là khi khắp bốn phía đều là một mảnh tử tịch.

Nhưng chỉ riêng tên Xà Ưng cốc đã khiến cho người cảm thấy được có ý tứ hung sát bên trong, thật sự chỉ là một mảnh ốc đảo thôi sao?

Tùy Qua ném lão ma ra ngoài, hỏi:

- Là nơi này sao?

- Phải.

Lão ma nói:

- Nơi này chính là Xà Ưng cốc, mảnh thiên địa nơi đây trải qua biến đổi lớn biến thành tử tịch, chỉ còn sơn cốc này còn thiên địa linh khí nồng đậm tồn tại mà thôi. Đồ vật ngươi cần nằm giữa sơn cốc này.

- Trong sơn cốc này có thứ gì hung sát nguy hiểm không?

Tùy Qua hỏi.

- Hắc…

Huyền Cốt lão ma lại nở nụ cười.

- Vì sao cười?

Tùy Qua hỏi.

- Nếu ta nói không có nguy hiểm, ngươi sẽ tin sao?

Lão ma cười nói:

- Ngươi đã không tin lời của ta, cần gì phải hỏi ta.

- Tuy rằng ta không tin lời của ngươi, nhưng ta vẫn thích hỏi ngươi.

Tùy Qua đáp:

- Nếu ngươi làm cho ta mất hứng, ta không để ý gạt bỏ ước định trước đó, cho ngươi vĩnh viễn chịu khổ!

- Được rồi, ta cho ngươi biết.

Lão ma nói:

- Giữa sơn cốc này có rất nhiều xà trùng, nhưng đối với ngươi mà nói hẳn là không xem vào đâu. Mặt khác tuy rằng Cửu Đầu Yêu Tham còn chưa hoàn toàn biến thành yêu thảo, nhưng thật khó đối phó, ngươi đừng ngược lại bị nó ăn đi. Nói tới uy hiếp, Cửu Đầu Yêu Tham còn nguy hiểm hơn bất kỳ đồ vật gì khác.

- Vậy sao?


- Phải, chính là như vậy.

Lão ma trả lời.

Tùy Qua không hỏi thêm, đem lão ma ném vào Hồng Mông Thạch, sau đó lại kéo một tên người Thiên Trúc đi ra.

Có hồng mông tử khí trói buộc, người kia không cách giãy dụa, nhưng miệng cũng rất cứng rắn, luôn chửi mắng Tùy Qua, nhưng Tùy Qua không tâm tình dây dưa với hắn, vươn tay bóp nát một ngón xương tay của hắn, sau đó hỏi:

- Nói cho ta biết, sơn cốc phía trước ngươi có biết không?

- Thứ đồ vật…ah!

Lại một ngón tay bị nát.

- Nói!

- Sơn cốc kia…chính là nơi cấm kỵ.

Nghe lời của người kia, hình như biết về chỗ này.

- Nơi cấm kỵ?

Tùy Qua hỏi:

- Cẩn thận nói ta nghe một chút đi, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này, sơn cốc kia là địa phương thế nào?

- Chúng ta là người thủ hộ Thiên Trúc quốc – Khổng Tước Vương thị, cũng tương tự như Long Đằng các ngươi. Nơi này là khu thần bí biên cảnh Thiên Trúc quốc, chúng ta xưng là La Sát Chi Nguyên, chúng ta là thủ vệ, không cho phép người khác tiến vào nơi này, nhất là giữa sơn cốc, đó là nơi cấm kỵ, toàn bộ người của Thiên Trúc quốc đều không được phép vào bên trong. Chỉ có tổng trưởng thị vệ đại nhân của Khổng Tước Vương thị từng đi vào bên trong, những người còn lại đều không cho phép đi vào! Ngươi mạo phạm quốc thổ của chúng ta, còn tiết độc tôn nghiêm của Khổng Tước Vương thị, A La Thiên đại nhân rất nhanh sẽ biết, hắn nhất định sẽ tự mình ra tay đưa ngươi vào địa ngục….

Người kia còn chưa nói xong, lại bị Tùy Qua thu vào trong Hồng Mông Thạch.

Nhưng từ trong lời nói của hắn, Tùy Qua xác định Huyền Cốt lão ma đã nói dối.

Thật hiển nhiên Xà Ưng cốc hung hiểm trùng trùng, nếu không mà nói làm sao bị người Thiên Trúc gọi là nơi cấm kỵ. Phải biết rằng những người Thiên Trúc luôn phi thường tự đại, có thể làm cho bọn hắn gọi là nơi cấm kỵ, chỉ sợ không chỉ vì một gốc Cửu Đầu Yêu Tham còn chưa thành hình đi.

Huyền Cốt lão ma không hổ là tâm ma, không thay đổi được bản tính gạt người.


Nhưng lúc này Tùy Qua cũng không muốn đi thu thập lão ma, biết được bên trong nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn vẫn muốn đi vào bên trong, chỉ là càng thêm cẩn thận mà thôi.

Phú quý hiểm trung cầu.

Bởi vì chuyến đi này không chỉ quan hệ đến chuyện hắn muốn kết đan, hơn nữa một khi Cửu Đầu Yêu Tham hoàn toàn biến thành yêu thảo, hắn có thể lợi dụng nó chế tạo ra ma dược. Ma dược, theo ghi chép trong Thần Nông Tiên Thảo Quyết, chính là dùng cho đạo sĩ hóa thân yêu ma, tăng cường sức chiến đấu, thứ này chính là vật mà Tùy Qua tha thiết ước mơ. Dù hắn có Thần Nông Tiên Thảo Quyết, có linh điền, nhưng phẩm cấp linh điền không đủ cao, thời gian còn ít, chưa thể đào tạo ra yêu thảo. Cho nên sau khi thu được Cửu Đầu Yêu Tham, sẽ có ưu đãi vô cùng, đâu chỉ đơn giản đột phá kết đan như trong suy nghĩ của Huyền Cốt lão ma.

Rất nhanh, Tùy Qua đã đi tới lối vào sơn cốc.

Còn chưa đi tới…

Một đầu bạch xà từ trên nhánh cây nhảy xuống, mở miệng tanh hôi táp thẳng vào cổ Tùy Qua, cực kỳ tàn nhẫn!

Con rắn kia còn chưa cắn trúng cổ Tùy Qua, thân thể của nó đã đứt thành hai đoạn, nhưng không biết bạch xà thuộc chủng loại gì, lại vô cùng hung hãn, tuy bị đứt nửa người nhưng vẫn từ trên mặt đất bật lên, há mồm cắn vào chân Tùy Qua.

Lần này Tùy Qua cũng không dùng tiên thiên chân khí giết chết nó, mà mặc cho nó cắn chân, âm dương cương khí biến thành dị thường mềm mại, nhưng miệng con rắn kia tuy nhìn qua như đang cắn chân hắn, nhưng không cách nào phá nát được tầng Mộc Hoàng cương khí mềm mại như lá mỏng kia.

- Cắn rồi, hài lòng sao?

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, Mộc Hoàng cương khí chấn động, trực tiếp đánh bay con rắn ra ngoài.

Đúng lúc này một đầu hắc ưng bay nhanh xuống, đã bắt được nửa thân thể của bạch xà, sau đó nhanh chóng bay vút lên bầu trời, có lẽ đi hưởng dụng thịt rắn mỹ vị.

Tùy Qua cũng không xử lý đại ưng kia, dù sao đầu ưng kia sáng mắt hơn con rắn, biết rõ không thể trêu chọc tới Tùy Qua.

Sơn cốc kéo dài dốc xuống dưới, biến mất xa xa, mặc dù là Tùy Qua cũng nhìn không thấy cuối.

Hơn nữa nơi này đích thật không ai lui tới, không có lối đi, hai bên sơn cốc cây cối xum xuê, cỏ dại phủ kín, trong bụi cỏ không ngừng vang lên thanh âm xào xạc, không cần phải nói cũng biết là thanh âm độc xà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận