Lúc này, trời đã về khuya, màn hình điện thoại trở nên đặc biệt sáng trong môi trường này.
Tần Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua, thần sắc thản nhiên, coi như không thấy, không trả lời, cũng không xóa, trực tiếp nhét lại điện thoại vào túi.
Bốn mươi phút sau, Tần Sâm lái xe về nhà.
Anh đã tránh được mưa nhưng người vẫn bị ướt một chút.
Tần Sâm lấy chìa khóa mở cửa, thấy Tần Lục và Khâu Chính đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV, cả hai quay lại nhìn anh.
Thấy người anh còn ướt, Tần Lục vội vàng đứng lên đi lấy khăn cho anh.
Tần Sâm nhận lấy khăn, vừa lau tóc ướt vừa hỏi: "Hai dưad đã ăn cơm chưa?"
Cả hai lắc đầu, đồng thanh trả lời.
Rõ ràng là đang đợi được cho ăn.
Tần Sâm nói: "Anh đi thay quần áo rồi sẽ nấu cơm cho hai đứa."
Nói xong, Tần Sâm vứt khăn vào phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, anh đến tủ quần áo lấy bộ đồ sạch.
Vừa cởi chiếc áo đen ra, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Anh vốn không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình, lông mày theo phản xạ cau lại.
Giây tiếp theo, Khâu Chính đứng sau lưng anh hít một hơi lạnh, ngạc nhiên thốt lên.
"Anh Sâm, lưng anh..."
Tần Sâm quay đầu lại.
"Cái gì?"
Khâu Chính mặt đỏ bừng lên.
"Vết, vết cào của móng tay."
Khâu Chính năm nay vừa ngoài hai mươi, chưa từng yêu đương nhưng những gì cần biết thì đều biết cả.
Vết cào trên lưng Tần Sâm, nhìn qua đã biết là do phụ nữ cào.
Hơn nữa, ở góc độ này, chắc chắn là...!đã làm gì đó...
Trong đầu Khâu Chính đột nhiên hiện lên hình ảnh của một người, cô chủ tiệm sơn mài bên cạnh.
Ý nghĩ này khiến cậu giật mình, lắc đầu thật mạnh.
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Cô chủ tiệm bên cạnh với vẻ quý phái kiêu sa, rõ ràng không phải cùng đẳng cấp với họ.
Hơn nữa, mấy ngày trước Tần Sâm vừa bị từ chối ở cửa hàng của cô ấy.
Khi Khâu Chính đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ, Tần Sâm cũng nhận ra những vết cào trên người mình.
Không chỉ ở lưng, trên cánh tay anh cũng có.
Trên vai còn có dấu răng cô cắn.
Lúc đó, cô run rẩy, gần khóc, và toàn bộ sức lực của cô đều dùng để cắn anh.
Tần Sâm nói: "Lo miệng mình đi, đừng nói linh tinh với Tần Lục."
Khâu Chính lấy lại tinh thần, mặt cười nhăn nhở, hỏi đầy tò mò: "Anh Sâm, là ai thế?"
Tần Sâm trả lời: "Không ai cả."
Khâu Chính không tin, tiến tới gần.
"Có phải tiệm cắt tóc 'Đại Đẹp'..."
Tần Sâm: "Không phải."
Khâu Chính bắt đầu đoán bừa.
"Vậy là chị Phùng mở tiệm hoa ở phố Trung?"
Tần Sâm mất kiên nhẫn, "Không phải."
Khâu Chính: "Vậy thì còn ai, gần đây chắc không còn ai nữa, trước đây những người đó đều bị anh với gương mặt lạnh lùng đó dọa chạy hết rồi, không thể nào là bà chủ tiệm bên cạnh..."
Tần Sâm nghiêm mặt.
"Tại sao không thể là cô ấy?"
Khâu Chính lập tức đáp: "Vì cô ấy hoàn toàn không thể để mắt tới người như chúng ta.
Bà chủ tiệm bên cạnh nhìn là biết loại phụ nữ cần được chiều chuộng trong lòng bàn tay, hơn nữa rõ ràng là không thiếu đàn ông, lại còn là đàn ông thành đạt nữa, còn chúng ta..."
Khâu Chính nói đến đây, thấy Tần Sâm vẫn không thay đổi sắc mặt, nhìn anh chằm chằm đầy bí ẩn, đầu óc bỗng nổ tung, cuối cùng nhận ra điều gì đó.
"Không phải, anh Sâm, đừng nói với em thật sự là bà chủ tiệm bên cạnh nhé?"
Tần Sâm không trả lời, quay lưng lạnh lùng nói: "Ra ngoài, cho anh thay đồ."
Khâu Chính: "Anh Sâm..."
Tần Sâm: "Đừng bắt anh phải nói lần thứ hai."
Khâu Chính: "..."
Bên này, Khâu Chính tiu nghỉu ra ngoài, Tần Sâm không lập tức thay đồ mà bước đến bên giường, nhặt điện thoại vứt bừa lên đó, mở WeChat, nhấp vào avatar đã được ghim lên đầu danh sách, gửi một tin nhắn cho cô chủ tiệm hoa cần được cưng chiều kia: [Ngủ chưa? Còn đau không?]
Khi nhận được tin nhắn của Tần Sâm, Tô Mạt vẫn chưa ngủ.
Cô đang nằm sấp trên giường, ngón chân trắng nõn nhấc lên, xem phim kinh dị.
Trên màn hình, đôi mắt đen thẳm của ma nữ rỉ ra hai dòng lệ máu, kết hợp với gương mặt tái nhợt của cô ta, thực sự tạo nên một cảnh tượng đáng sợ.
Tô Mạt đang xem say mê thì màn hình hiển thị một tin nhắn.
Cô liếc nhìn, môi khẽ nhếch, không trả lời.
Chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, không cần phải làm cho tình cảm đến mức nũng nịu như vậy.
[Có đau không?]
[Có cần hôn hôn, ôm ôm, bế bế không?]
Đây là lời thoại chỉ dành cho các đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm thôi.
Cô không trả lời, Tần Sâm cũng không nhắn lại nữa.
Sáng hôm sau.
Tối qua trước khi đi ngủ, Tô Mạt chỉ cảm thấy người hơi đau nhức, sáng nay khi tỉnh dậy, cơn đau đó đã trở nên rõ rệt.
Đặc biệt là phần hông, như bị ai đó dùng sức kéo ra.
Không đến mức chân mềm nhũn như trong phim hay tiểu thuyết nói quá lên, nhưng mỗi bước đi đều không thể không khó chịu.
Tô Mạt yêu cái đẹp, theo cô, dù đến lúc bảy tám mươi tuổi, cô cũng phải gắng sức trang điểm cho thật đẹp.
Vậy nên cơn đau này tuy khó chịu nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng vì nhan sắc.
Cô rửa mặt, trang điểm nhẹ, nghĩ rằng hôm nay có lẽ không cần đến cửa hàng, có Song Kỳ ở đó, cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Trước hôm nay, cô còn nghĩ không có ruộng cày xấu, chỉ có trâu mệt chết.
Qua chuyện này, cô chợt nhận ra làm “ruộng” cũng là một công việc tốn sức.
Đừng nhìn cô ấy không làm gì, cô ấy thực sự không hề tiết kiệm sức lực mình một chút nào.
Tô Mạt đang nghĩ vậy thì điện thoại gần đó đột nhiên đổ chuông.
Tô Mạt đang kẻ mắt, nghe thấy tiếng chuông tay cô khẽ run lên.
May mắn là kỹ thuật vững, không gây ra "tai nạn".
Cuộc gọi là từ Song Kỳ, Tô Mạt vừa nói "A lô" thì nghe thấy giọng đầy hưng phấn của Song Kỳ: "Chị Tô Mạt, có đơn hàng lớn."
Tô Mạt thờ ơ đáp: "Ừ?"
Song Kỳ: "Có người muốn mua hộp trang sức sơn mài của chị, còn muốn đặt một loạt đồ nội thất, giá một triệu."
Nghe xong, Song Kỳ nghĩ Tô Mạt sẽ hào hứng như cô, ai ngờ Tô Mạt lại "chậc" một tiếng, cười gượng: "Hộp trang sức, một loạt đồ nội thất, giá một triệu? Sao họ không đi cướp đi?"
Song Kỳ: "Cho nhiều như vậy mà chị?"
Tô Mạt: "Quá ít."
Song Kỳ ngạc nhiên.
Tô Mạt: "Ba triệu, hỏi họ có muốn không, nếu muốn thì chị sẽ đến ngay, không muốn thì thôi."
Song Kỳ lớn lên ở huyện Trường Lạc, ngoài mấy năm học đại học ở tỉnh, cô hầu như không hề rời khỏi huyện Trường Lạc, làm sao mà nghe qua số tiền lớn như vậy: "Ba...ba triệu?"
Tô Mạt cười nhẹ, hào phóng: "Nếu đàm phán thành công chị sẽ cho em năm vạn tiền hoa hồng."
Ai lại không thích tiền, Song Kỳ phấn khích nói: "Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng."
Nói xong, Song Kỳ lập tức cúp máy.
Tô Mạt trang điểm xong, từ phòng tắm bước ra, điện thoại của Song Kỳ lại gọi tới.
Tô Mạt cầm cốc sữa đi hâm nóng trong lò vi sóng, dựa vào tủ bếp cười hỏi: "Đàm phán thành công rồi à?"
Song Kỳ phấn khích đáp: "Chị làm sao biết được vậy?!"
Tô Mạt: "Hai mươi phút nữa chị sẽ tới."
Song Kỳ: "Được chị ơi!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Song Kỳ, lò vi sóng vừa kịp làm ấm sữa.
Tô Mạt lười biếng uống hết sữa trong ánh nắng bên ngoài cửa sổ, sau đó vứt cốc vào máy rửa chén và thay một chiếc váy dài để ra ngoài.
Đêm qua cơ thể cô đã chịu khá nhiều "chiến tích," nên cô khoác thêm một chiếc áo chống nắng trắng dài qua đầu gối, coi như là một sự kết hợp thời trang.
Tô Mạt bắt taxi đến cửa hàng sơn mài, vừa mở cửa xe bước xuống đã thấy trong cửa hàng có hai người.
Người phụ nữ có dáng cao ráo đứng quay lưng về phía cô, nên cô không thể nhìn thấy mặt người đó, nhưng người đàn ông thì cô nhận ra.
Đó là trợ lý của Tưởng Thương, Quan Xuyên.