Từ quán rượu nhỏ bước ra, Tô Mạt tự nhiên đưa chiếc túi trong tay cho Tần Sâm.
Tần Sâm dập tắt điếu thuốc đang cầm ở đầu ngón tay, nhận lấy túi rồi cúi đầu nhìn cô một cái.
Giọng nói lạnh lùng hỏi: “Em đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
Tô Mạt vuốt lọn tóc bên tai: “Anh quản được tôi sao.”
Nói xong, Tô Mạt đưa tay khoác lấy cánh tay anh, trông có vẻ thân mật cười cười, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng mùa đông.
“Tần Sâm, anh là gì của tôi? Có tư cách gì mà quản tôi?”
Đối mặt với câu chất vấn của cô, Tần Sâm nói: “Là không có tư cách gì cả.”
Tô Mạt cười nhạt: “Anh biết là tốt rồi.”
Tần Sâm vẫn lái chiếc Volkswagen đời cũ, tuổi thọ của nó nhìn qua còn nhiều hơn cả tuổi của Tô Mạt.
Nhìn kỹ một chút thì so với lúc nhìn thoáng qua nó còn tệ hơn.
Tô Mạt ngồi lên ghế phụ, người mềm mại tựa vào ghế.
Có vẻ không thoải mái, cô điều chỉnh tư thế nhiều lần, cuối cùng đột ngột quay đầu nhìn về phía Tần Sâm.
Phát hiện ánh mắt của cô, Tần Sâm đang thắt dây an toàn nghiêng đầu nhìn cô.
Vài giây sau, anh với tay ra đằng sau lấy từ hàng ghế sau ra một chiếc áo khoác ném cho cô.
“Lót đi.”
Tô Mạt lúc này hơi say, hiểu ý của anh nhưng lại không chắc chắn: “Hử?”
Tần Sâm khuôn mặt không biểu cảm: “Không phải em nói ghế không thoải mái sao? Lót áo của anh ngồi đi.”
Tô Mạt: “Ừm.”
Đã xác định rồi, Tô Mạt cũng không khách sáo, gấp chiếc áo khoác của Tần Sâm lại, lót dưới mông ngồi lên.
Tô Mạt eo thon, hông rộng, mông cong, mỗi động tác đều đầy quyến rũ.
Tần Sâm nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Trên đường về khu chung cư, Tô Mạt liên tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Nghĩ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Tần Sâm.
“Người nhân viên của cục môi trường hôm nay gặp, anh quen người ta à?”
Tần Sâm biểu cảm lạnh nhạt: “Không quen.”
Tô Mạt cười nhẹ: “Không quen mà nhiệt tình với anh thế à?”
Lúc cô đến thì đối phương đâu có nhiệt tình và năng nổ như vậy.
Đoán được cô đang nghĩ gì, Tần Sâm giọng không có cảm xúc nói: “Đối phương có một đứa con trai mười bảy tuổi đang học trung học, hè năm ngoái cậu bé đến tìm tôi để xăm hình, tôi không đồng ý nên đã thông báo cho phụ huynh.”
Nghe lời Tần Sâm, Tô Mạt giễu cợt: “Không ngờ anh Tần còn đi mách lẻo sau lưng cơ đấy.”
Tần Sâm thản nhiên nói: “Tôi làm thế vì tốt cho cậu ta thôi mà.”
Tô Mạt: “Làm người tốt việc tốt à?”
Tần Sâm: “Ừ.”
Tô Mạt mỉa mai: “Tự cho mình là đúng.”
Nghe ra sự châm biếm trong lời cô, Tần Sâm tập trung lái xe, không nói gì.
Xe vừa đến khu chung cư nơi Tô Mạt ở thì cô liền cầm lấy túi xách, đẩy cửa xuống xe mà không thèm nhìn Tần Sâm đang ngồi ở ghế lái lấy một cái.
Tần Sâm ngồi trong xe nhìn cô qua cửa sổ, châm một điếu thuốc nhẹ nhàng nhả khói.
Hút được nửa điếu, Tần Sâm dập tắt thuốc rồi đẩy cửa xuống xe.
Anh vẫn đuổi kịp Tô Mạt khi cô đang chờ thang máy.
Tô Mạt không rời tay khỏi điện thoại, hình như đang nhắn tin cho ai đó, khóe môi cô nở nụ cười.
Cảm nhận có người đến gần, Tô Mạt ngước mắt nhìn một cái, thấy là Tần Sâm cô liền cất điện thoại, nhẹ nâng cằm nhìn anh.
Hai người đối mặt, một giây, hai giây, ba giây, cửa thang máy mở ra, Tần Sâm đẩy cô vào thang máy, ngay sau đó là những nụ hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn của Tần Sâm chưa bao giờ giống như con người anh - lạnh lùng.
Mà là nồng nhiệt như lửa.
Tô Mạt bị anh hôn đến mức liên tục bị lùi lại, ngay khi lưng cô sắp chạm vào vách thang máy, anh đưa tay ôm eo cô, kéo vào trong lòng.
Giây tiếp theo, Tần Sâm xoay người tựa lưng vào vách thang máy, tay anh trên eo cô từ từ siết chặt.
Một nụ hôn kết thúc, Tần Sâm tựa trán vào trán Tô Mạt rồi nhìn cô thở dốc.
Tô Mạt hé đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nhìn anh: “Xin lỗi đi.”
Tần Sâm ánh mắt sâu thẳm: “Cái gì?”
Tô Mạt nói: “Hôm nay anh làm tôi mất mặt trước Song Kỳ, xin lỗi tôi đi.”
Tần Sâm mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe miệng khẽ nhếch: “Xin lỗi.”
Tô Mạt hừ một cái.
Tần Sâm hỏi: “Vết thương đã khỏi chưa?”
Tô Mạt bướng bỉnh đáp: “Chưa khỏi.”
Tô Mạt thực ra đã khỏi hẳn, nhưng cô tính khí nhỏ mọn, nhớ kỹ chuyện buổi chiều nên không muốn để anh được toại nguyện.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra, Tô Mạt từ trong vòng tay anh thoát ra bước xuống thang máy, đi được vài bước, quay đầu nhìn Tần Sâm đang theo sau: “Tôi còn chưa khỏi, anh theo tôi làm gì?”
Tần Sâm cúi mắt nhìn cô, không nói gì.
Tô Mạt cười khinh bỉ: “Anh chẳng lẽ còn muốn dùng sức mạnh uy hiếp tôi? Bắt ép tôi à?”
Tần Sâm nghe vậy, lông mày nhíu lại một chút, lát sau giãn ra, giọng trầm thấp nói: “Cũng không phải là không thể.”.