Ý Trung Nhân

“Đại sư huynh sao?”

Nghe lời sư mẫu nói, khóe miệng Tô Mạt khẽ nhếch lên. Vị đại sư huynh này của cô, khi cô vào nghề đã mười năm rồi nhưng chỉ nghe danh tiếng chứ chưa từng gặp mặt bao giờ. Ngoài việc biết người trong nghề gọi anh ta là Ngũ ca thì cô không biết gì thêm.

Bảo một người tuy cùng sư môn nhưng không hề có nói chuyênn qua mà đứng ra minh oan cho mình, thật lòng mà nói cô không hy vọng gì nhiều. Không phải cô thiếu tinh thần đoàn kết ‘đồng môn’ mà chủ yếu là cô rất thực tế.

Tuy nhiên, dù nghĩ vậy nhưng khi đối diện với sư mẫu Kỷ Linh thì cô lại nói khác: “Đến lúc đó lại làm phiền đại sư huynh rồi.”

Kỷ Linh nói: “Đều là người một nhà cả mà con nói gì mà phiền với không phiền chứ.”

Tô Mạt ngoan ngoãn cười: “Vâng.”

Cúp điện thoại với Kỷ Linh xong, Tô Mạt dựa vào ghế sofa xoa xoa đôi lông mày. Mấy ngày sau, Tô Mạt bận rộn với công việc. Cửa tiệm thì vẫn đóng, không biết bao giờ mới có thể mở lại.

Trong thời gian đó, Song Kỳ đã gọi điện cho cô một lần, cô gái này nhìn chung thì là người tốt cũng khá đơn thuần và tốt bụng, dù xem cô ấy như tình địch nhưng vẫn nhiệt tình giúp cô hỏi về vấn đề giấy phép môi trường.

“Chị Tô Mạt, chị có người quen nào ở huyện Trường Lạc không? Nghe nói có quen biết thì sẽ làm nhanh hơn.”

Tô Mạt: “Còn có chuyện này nữa à?”

Tô Mạt đã hơn mười năm chưa về một lần chứ đừng nói là thân quen với maays người cơ quan, hoàn toàn không biết gì về các thủ tục ở đây.

Song Kỳ nói: “Chị không hiểu rồi, ở mấy nơi nhỏ này chuyện quen biết nhau rất quan trọng.”

Tô Mạt đáp: “Hiểu rồi.”

Song Kỳ hỏi: “Vậy chị có quen ai không?”

Tô Mạt cười nhẹ: “Không có.”

Song Kỳ buột miệng: “Còn Tần Sâm thì sao? Anh ấy chẳng phải quen biết nhân viên đó sao? Hay là chị…”

Nói được nửa chừng, Song Kỳ im bặt một lúc sau mới rụt rè nói: “Nếu chị muốn nhờ anh ấy giúp, em có thể hỏi giùm chị.”

Cô gái này đâu phải là muốn hỏi giùm.

Rõ ràng là muốn kiếm cớ để liên lạc với Tần Sâm đây mà. Tô Mạt mỉm cười, định trêu chọc cô ấy nhưng nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa Song Kỳ và Tần Sâm thì ý định đùa cợt lập tức tan biến.

Thấy cô im lặng, Song Kỳ vội vàng nói: “Chị không nói gì thì em coi như chị đồng ý nhé.”

Nói xong, bất chấp Tô Mạt có đồng ý hay không thì cô nàng liền cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp máy, Tô Mạt hạ điện thoại từ tai xuống nhìn màn hình đã tối đen, bỗng nhiên bật cười.

Thôi kệ, để cô nàng tự mình vấp ngã một lần cho biết. Chuyện tình cảm mà, khuyên cũng không giúp được gì.

Song Kỳ cụ thể đã nói gì với Tần Sâm thì Tô Mạt không rõ. Dù sao thì một tuần sau Tần Dâm đã liên lạc với cô thông báo mọi chuyện đã xong.

Lúc đó, Tô Mạt đang làm đẹp tại spa, nằm trên giường massage, thân hình gợi cảm được phủ đầy tinh dầu cùng với những động tác thuần thục của nhân viên massage, cô khẽ rên lên một tiếng.

“Đau.”

Tần Sâm nghe thấy liền cau mày: “Em đang làm gì vậy?”

Tô Mạt biết anh ta đang nghĩ gì, giọng nói ngọt ngào cười nhạt: “Đang massage.”

Rồi cô bổ sung thêm: “Massage lành mạnh.”

Tần Sâm im lặng khoảng bảy tám giây rồi hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Tô Mạt đáp lại đầy ẩn ý: “Không đói.”

Tần Sâm: “…”

Giữa đàn ông và phụ nữ, một khi đã có một mối quan hệ nào đó thì cách họ giao tiếp với nhau sẽ tự nhiên trở nên thân mật hơn. Dù cho cả hai đều không thừa nhận nhau thì bầu không khí đó vẫn sẽ lan tỏa.

Giống như lúc này, dù Tô Mạt và Tần Sâm chỉ nói vài câu với nhau rồi cúp máy nhưng nhân viên massage vẫn nhận ra điều gì đó rồi cười mỉm hỏi: “Cô Tô Mạt, bạn trai cô à?”

Tô Mạt đặt điện thoại xuống, mắt ánh lên đầy quyến rũ, cười nói: “Bạn bình thường thôi.”

Người kia cười: “Ồ.”

Tô Mạt từ tiệm Spa bắt taxi về nhà, lúc đó “bạn bình thường” Tần Sâm của cô đang đứng trước cửa nhà, tay xách hai túi đồ tạp hóa.

Cô vừa ra khỏi thang máy đã thấy anh, khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng tiến lại gần với ánh mắt sắc sảo.

Cô lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa, vừa bước vào cúi xuống thay giày thì ngay sau đó một thứ gì đó cứng cáp đã áp sát người từ phía sau…

Tô Mạt đang mặc một chiếc váy lụa Hương Vân Sa. Chiếc váy này có họa tiết hoa, chất liệu thoáng khí và mát mẻ. Cũng chính vì chất liệu mỏng nên cô cảm nhận rất rõ thứ cứng áp vào mình từ phía sau.

Động tác thay giày của Tô Mạt dừng lại, ngón tay trắng nõn khẽ móc dây giày da cừu quanh mắt cá chân. Cô nghiêng đầu, ánh mắt nửa đùa nửa thật nhìn Tần Sâm đứng sau lưng và hỏi: “Anh Tần, anh đang làm gì vậy?”

Tần Sâm nghe thấy cô nói liêng cúi đầu, hai người mặt đối mặt, cả hai đều khựng lại.

Tô Mạt đã hiểu lầm rồi. Tần Sâm rõ ràng cũng không nhận ra.

Lúc này, Tần Sâm đang xách túi đồ tạp hóa đặt lên tủ ở cửa, vì Tô Mạt đứng trước mặt nên dù tay anh có dài cũng phải tiến sát lại. Ban đầu anh không nghĩ có gì bất thường, nhưng sau khi Tô Mạt nhắc nhở và cúi xuống nhìn thấy cảnh trước mắt, ánh mắt anh bỗng tối sầm lại.

Tần Sâm hỏi: “Đụng vào em à?”

Nghe thấy thế, tai Tô Mạt lập tức đỏ bừng lên, theo phản xạ liền cắn môi mắc cỡ.

Ngay sau đó, cô thay giày xong và đứng dậy. Vừa đứng thẳng, một bàn tay bất ngờ đặt lên eo kéo cô về phía sau, giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu: “Đó là thắt lưng, người tôi có độ ấm cơ mà.”

Tô Mạt: “……”

Anh chỉ nói đến nhiệt độ mà không phủ nhận độ cứng, đó là anh quá tự tin bào bản thân rồi.

Tô Mạt bị anh ôm từ phía sau, hai người cứ dính lấy nhau một lúc.

Tần Sâm thả tay khỏi eo cô, giọng trầm nói: “Cửa hàng của em ngày mai có thể mở lại.”

Tô Mạt quay đầu, hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy? sao”

Tần Sâm đáp: “Ừ.”

Tô Mạt cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: “Không ngờ anh Tần lại có mối quan hệ rộng ở huyện Trường Lạc đấy.”

Tần Sâm xách túi đồ vào bếp, mặt không đổi sắc: “Hàng xóm đối diện của tôi phụ trách việc này.”

Tô Mạt hơi nghi ngờ: “Trùng hợp vậy sao?”

Tần Sâm bước đi trên nền nhà với đôi tất đen: “Huyện Trường Lạc mà vốn dĩ không lớn mà.”

Tô Mạt nhướng mày, không nói gì thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui