Trong tay của Kiều Ni Ni đang cầm một kim truyền dịch, đang ngưng mắt nhìn kỹ Tiêu Xán, không ngờ tới Tiêu Xán lại bỗng dưng mở mắt lên, không khỏi bị giật mình, "Tiêu Xán, cô đã tỉnh rồi.
"
Vẻ mặt của Kiều Ni Ni tràn đầy hung ác, khiến còi báo động trong lòng của Tiêu Xán lập tức vang lên, " Cô! " Muốn làm gì?
Cô quá suy nhược rồi, thế cho nên một câu đơn giản cũng nói không ra miệng.
Kiều Ni Ni nhe răng cười, "Đương nhiên là muốn cô chết rồi, cô có biết từ khi cô xảy ra chuyện không may, Hoắc Viễn Phàm đã trở thành bộ dạng gì không? Hoàn toàn như hòn vọng phu vậy, mỗi ngày liền trông mong mà trông coi cô, nỗi đau khổ, ân hận và tình yêu ở trên mặt, những ngày nay, tôi nhìn đến mức sắp điên rồi.
"
"Đây là chất Cyanide (tên gọi các hóa chất cực độc có ion) mà tôi thật vất vả mới có được, chỉ cần một chút là chốc lát có thể lấy đai mạng của cô, dù bác sĩ giỏi giang đến cỡ nào cũng không thể nào cứu được cô.
"
Nói xong, Kiều Ni Ni khom lưng, tuốt ống tay áo của Tiêu Xán lên, đem kim tiêm mạnh cắm vào trong cánh tay nhỏ gầy, tiếp đó nhanh chóng đẩy chất lỏng vào người của Tiêu Xán, Tiêu Xán vùng vẫy giãy chết, lúc này, trong đầu lại hiện lên Hoắc Viễn Phàm, rất muốn hắn có thể cứu được cô.
"Kiều Ni Ni, cô làm cái gì?" Không thể ngờ được, trong phòng bệnh thật sự vang lên giọng nói của Hoắc Viễn Phàm.
Hoắc Viễn Phàm nhanh chóng xông tới, một phát đánh đi chất lỏng không rõ ở trong tay của Kiều Ni Ni đang tiêm vào Tiêu Xán, "Cô đang làm cái gì? Tại sao chưa mặc trang phục phòng khuẩn mà đi vào rồi?"
Vừa nãy hắn đến phòng trẻ sơ sinh bên kia để thăm đứa bé, chỉ đã đi khoảng vài phút, không ngờ là Kiều Ni Ni liền đi vào rồi.
Kiều Ni Ni hoảng hốt lo sợ mà thốt ra: "Đó là dịch dinh dưỡng, em đang tiêm dịch dinh dưỡng cho Tiêu Xán.
"
Tiêu Xán mỗi ngày sẽ có bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng, từ lúc nào đến phiên cô ấy tiêm rồi?
"Cầu xin anh hãy cứu tôi ~" Tiêu Xán đã cảm thấy khó thở rồi, cả người có vẻ không ổn.
Hoắc Viễn Phàm đẩy Kiều Ni Ni ra, đồng thời ấn vang chuông kêu gọi, bác sĩ rất nhanh chạy tới, thấy trạng thái của Tiêu Xán rất không ổn, lập tức bắt đầu cấp cứu, Tiêu Xán cố nén sự đau nhức của toàn thân, tóm lấy tay của bác sĩ, sử dụng hết sức lực của toàn thân mà nói: "Chất Cyanide! "
Sắc mặt của bác sĩ thay đổi rất lớn, lập tức biết được nên áp dụng phương pháp nào để trị liệu cho người bệnh.
Ánh mắt của Hoắc Viễn Phàm, từ đầu đến cuối đều chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Xán, hắn cũng đã nghe thấy câu nói của cô ấy đang chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt mà nói ra, khiếp sợ làm cho hắn ngây ngơ trong ba giây, sau đó lập tức nhặt lên ống kim ở trên mặt đất mà Kiều Ni Ni làm rơi, "Đem cái này cầm đi xét nghiệm, xem bên trong rút cuộc là cái gì.
"
Hắn đem ống kim giao cho một y tá, sau đó ánh mắt sắc bén mà tia về phía Kiều Ni Ni.
Cô bởi vì không có mặc trang phục phòng khuẩn, đã bị y tá đuổi ra ngoài.
Bị Hoắc Viễn Phàm ở xa xa liếc nhìn này, khiến cô tâm thần rùng mình, cố giả bộ như không có chuyện gì, vô tội mà nhìn thẳng vào mắt của hắn, đợi đến khi hắn cuối cùng cũng bởi vì quan tâm Tiêu Xán mà quay đầu lại, cuối cùng cũng chịu không được mà nhanh chóng rời khỏi.
Cô đã tìm được cậu Kiều, hốt hoảng mà đem chuyện vừa mới xảy ra ở vừa rồi kể cho cậu Kiều, cậu Kiều tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Con sao ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay?"
Kiều Ni Ni khóc không ra nước mắt, "Con quá hận Tiêu Xán rồi, nhịn không được mới đi! "
Cậu Kiều nhéo mày, "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Kiều Ni Ni sốt ruột đến nước mắt chảy xuống, vẫn là lắc đầu, "Con cũng không biết.
"
Bọn họ còn chưa bàn bạc ra cách làm, Đinh Thành đã dẫn người tìm ra được bọn họ, thấy bọn họ vẻ mặt lén lút mà đang nói gì đó, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ chế ngự bọn họ.
Kiều Ni Ni giật cả mình, "Đinh Thành ngươi làm gì? Ngươi làm gì cho người trói tôi.
"
Đinh Thành lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là dựa theo dặn dò của lão đại mà làm việc.
"
"Tôi là nhậm chức bác sĩ của bệnh viện này, các ngươi không thể thô lỗ dã man tàn nhẫn mà đối xử thô bạo với tôi.
" Cậu Kiều bất mãn mà lớn tiếng quát mắng, nhưng mặc cho bọn họ nói như thế nào, đều thuyết phục không được Đinh Thành.