Âu Dương Chấn Vân là đệ tử mạnh nhất của nhị sư bá, cũng là người tài năng nhất, lần này thay mặt nhị sư bá, và cũng là vinh dự cuối cùng của anh ta, chỉ cần Tần Lâm có thể giẫm lên Âu Dương Chấn Vân thì sẽ tuyệt đối không có chuyện gì nữa, mặt mũi của nhị sư bá chắc chắn sẽ mất hết.
Tần Lâm cũng biết trận chiến này nhất định phải đánh bại đối thủ, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho tất cả mọi người phục được, mới có thể khiến cho đời đệ tử thứ ba không còn bất mãn.
Trùng hư chưởng tung ra mạnh mẽ, hai mắt Âu Dương Chấn Vân lóe lên giận dữ, dường như anh ta cũng đang bắt đầu muốn phản công, không còn muốn tiếp tục dây dưa với Tần Lâm nữa.
Một loạt chiêu thức được tung ra khiến Tần Lâm không sao ngờ được, cuối cùng Âu Dương Chấn Vân đành tung sát chiêu.
"Hắc hổ trảo công! Xem ra Âu Dương Chấn Vân không chút do dự, muốn cho Tần Lâm một đòn chí mạng”.
Ánh mắt Tùy Ba chợt động, Hắc hổ trảo công là chiêu thức lợi hại nhất của nhị sư bá, không còn nghi ngờ gì nữa, Âu Dương Chấn Vân đúng là đã có được chân truyền của ông ta.
Hắc hổ trảo công, vô cùng sắc bén, hệt như hổ xuống núi, chiêu thức kinh người, như sấm nổ vang trời, không ngừng tạo thành âm thanh vang lên trong không khí.
"Ha ha ha, nhìn xem, tên Tần Lâm này sắp chết đến nơi rồi nhỉ? Cậu ta cứ liên tục lui về phía sau, tôi muốn xem thử cậu ta có thể lui tới khi nào”.
"Đúng vậy, đánh không lại nên chạy lung tung chứ gì?”
Hai tay Tần Lâm kết ấn, tạo ra ấn quyết đáng sợ, lập tức tung đòn một cách cuồng nộ!
“Bất Động Minh Vương Ấn!”
Ấn đầu tiên tung ra, Âu Dương Chấn Vân có hơi sững sờ, một ấn quyết nhẹ nhàng như vậy mà lại có thể đẩy lui anh ta.
Ngay cả Vương Định Sơn và Tùy Ba cũng đều kinh ngạc, ấn quyết của Tần Lâm quả thực không tầm thường.
"Đây là loại công phu gì thế?"
Tùy Ba nói.
"Chắc không phải là võ công núi Côn Luân chúng ta, nhưng lại...!rất mạnh!"
Vương Định Sơn trầm ngâm.
Còn chưa kịp định thần lại thì Tần Lâm đã tung ra ấn quyết thứ hai.
“Đại Kim Cang Luân Ấn!”
Lần này Âu Dương Chấn Vân lập tức bị Tần Lâm ép lui về ba bước, bước chân trở nên loạng choạng.
Tuyệt đối đừng coi thường ba bước này, dùng Đại Kim Cang Luân Ấn mà chỉ lui ba bước, Tần Lâm lập tức tỏ ra kinh ngạc.
"Không ngờ anh lại có thể đỡ được ấn quyết thứ hai, không tồi nhỉ, Âu Dương Chấn Vân, anh đã gây ấn tượng với tôi rồi đấy.
Ha ha ha”.
Tần Lâm bật cười, nhưng lúc này Âu Dương Chấn Vân lại không cười được nữa.
“Ấn thứ ba, Đấu tự quyết, Ngoại Sư Tử Ấn!”
"Tên này sao đột nhiên lại mạnh như vậy? Đây là chiêu thức gì? Ngay cả Âu Dương sư huynh cũng không đỡ được sao?"
"Tôi tin Âu Dương sư huynh tuyệt đối sẽ không bao giờ thất bại”.
Mấy tiếng la ó của người này người kia khiến cho Âu Dương Chấn Vân càng thêm khó chịu.
“Mạnh thật!”
Tùy Ba thoáng giật mình, xong ấn quyết thứ ba thì Âu Dương Chấn Vân đã bắt đầu luống cuống rồi, anh ta cũng không dám cố chấp nữa, tuy hai người càng lúc càng nhanh, nhưng ấn quyết của Tần Lâm rõ ràng vẫn nhanh hơn một bước.
Bước chân loạng choạng của Âu Dương Chấn Vân đủ để giải thích tất cả.
“Giả tự quyết, ấn thứ tư, Nội Sư Tử Ấn!”
Cửu tự chân ngôn, lại phải đối mặt với hàng loạt ấn quyết, ngay khi Tần Lâm thi triển ấn quyết thứ tư thì đã vô cùng kinh khủng rồi, hệt như sấm sét giáng xuống, cho dù Âu Dương Chấn Vân có cố gắng hết sức, nhưng vẫn phải lui hơn mười bước, nhếch nhác bỏ chạy.
Vẻ mặt Âu Dương Chấn Vân đầy kinh hãi, mặc dù đứng vững nhưng toàn thân lại trở nên tê dại vô cùng, ấn quyết này quá lợi hại, thân thể anh ta hoàn toàn mất đi sự linh hoạt trước đây.
Hơn nữa, toàn bộ cơ thể và các cơ quan nội tạng của Âu Dương Chấn Vân cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Mặc dù anh ta vẫn còn đứng đó, nhưng trận chiến đã kết thúc rồi, Âu Dương Chấn Vân không thể chiến đấu được nữa.
"Âu Dương sư huynh, huynh phải báo thù cho bọn đệ”.
Thực ra, mấy lời cổ vũ đó giờ đây chẳng khác nào đang châm biếm anh ta, hiện tại anh ta vốn không thể ra tay nữa rồi.
Tần Lâm cũng tỏ vẻ lãnh đạm, nhìn chằm chằm Âu Dương Chấn Vân, nhưng không mấy quan tâm.
"Thật không ngờ tứ đạo ấn quyết lại kinh người đến mức này, đây là loại công pháp gì thế?"
Vương Định Sơn lẩm bẩm, người khác nhìn không ra, nhưng anh ta và Tùy Ba chắc chắn đã nhìn ra.
"Tôi thực sự càng ngày càng tò mò, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đấu với cậu ta”.
Tùy Ba kích động nói, ánh mắt lóe lên.
"Cậu cho rằng mình có bao nhiêu cơ hội thắng?”
Vương Định Sơn nhìn Tùy Ba với một nụ cười gượng gạo.
"Ít nhất là 50%, nhưng tôi sẽ không bao giờ thảm như Âu Dương Chấn Vân đâu”.
“Tôi thua rồi...”
Lời nói của Âu Dương Chấn Vân khiến cho đám người nháo nhào, mọi người đều không thể tin được, thắng bại đã phân rồi ư, sao lại như vậy được?
Tần Lâm kiêu ngạo đứng ở đó, bất động trong gió tuyết, tựa như một vị thần, trong mắt tất cả huynh đệ, anh đã là một sự tồn tại bất khả chiến bại rồi.
Lâm Trung Nghĩa lại càng vui hơn, anh ta không vừa mắt người của nhị sư thúc từ lâu, tên này cũng không phải tốt lành gì, Âu Dương Chấn Vân vốn không hề coi anh ta là người một nhà, bây giờ cuối cùng cũng được mở mày mở mặt rồi, đến cả sư đệ của mình cũng đánh được anh ta, đúng là quá tàn nhẫn.
.