Vệ sĩ sẽ nghe lời anh ta sao?
Bốn người vệ sĩ cầm dùi điện trong tay, lạnh lùng nói.
“Các người lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí”.
Rẹt rẹt rẹt!
Bọn họ ấn dùi điện, lập tức phát ra tia lửa khiến người ta sởn da gà, ba người nhà Thái Cường sợ hãi, Thái Cường đã bị đánh một trận rồi, nếu lại bị mấy tên vệ sĩ này đánh nữa, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh đến tàn phế.
“Chúng tôi đi, chúng tôi đi được chưa!”
……
Sau khi người nhà Thái Cường bị đuổi đi, cuộc sống của chú Hai và thím Hai rất ổn, còn Tần Lâm thì ít khi đến y quán mà ngày nào cũng ở trong thư viện.
Anh bắt mạch đi bắt mạch lại cho chú Hai trong vòng một tuần, mỗi lần bắt mạch mất tầm nửa tiếng đồng hồ, một tuần sau cuối cùng cũng chẩn đoán ra kết quả.
Bởi vì chuyện cả nhà bị giết năm đó mà gây ra ám ảnh tâm lý cho chú Hai, dẫn đến hai dòng mạch tượng chính trong cơ thể bị tổn hại.
Một mạch âm một mạch dương nối liền toàn thân.
Mạch âm ở sau, mạch dương ở trước.
Lần lượt nằm từ phần cổ đến lòng bàn chân, đoạn mạch chính này bị tổn thương là điều bình thường, có thể chữa trị được, cho dù liệt nửa người cao thì Tần Lâm cũng có thể nghĩ ra cách để hồi phục.
Nhưng trường hợp của chú Hai Tần rất đặc biệt, âm dương bị đảo lộn.
Âm mạch chạy lên trước, mạch dương chạy ra sau, điều này gây ra sự rối loạn kinh mạch, rất khó chữa, điều quan trọng nhất là phải có hai người cùng nhau phối hợp với có thể chữa trị được.
Nếu không sẽ gây ra sự nguy hiểm về tính mạng cho chú Hai.
Mà người phối hợp không những cần có y thuật cao siêu mà hai người còn phải phối hợp ăn ý với nhau.
Trên thế gian này người có thể thỏa mãn điều kiện này chỉ có một người, đó là Diệp Hiên Viên sư phụ của Tần Lâm.
Trên thế gian này người có thể so sánh y thuật với Tần Lâm chỉ có Diệp Hiên Viên, hơn nữa hai thầy trò rất hiểu nhau.
Nhưng đáng tiếc sư phụ phiêu dạt khắp nơi, muốn tìm được ông ấy thực sự khó như lên trời.
Vì thế Tần Lâm đành phải đích thân làm, còn một cách khác nhưng hơi nguy hiểm.
Buổi tối, Tần Lâm cùng chú Hai và thím Hai ngồi bên nhau, vừa ăn cơm tối vừa bàn bạc.
“Cháu có một cách có thể chữa khỏi bệnh cho chú Hai, có điều, cần một vài mánh khóe đặc biệt”.
Thái Nghiên lập tức kích động: “Thật sao? Có thể chữa khỏi bệnh cho Lão Tần sao?”
Tần Lâm gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng của Tần Lâm, Thái Nghiên hỏi: “Chữa trị thế nào?”
Tần Lâm đáp: “Hai mạch của chú Hai đổi cho nhau, cháu cần lấy hai giọt tinh huyết của cháu để châm cứu cho chú ấy cùng một lúc”.
Thái Nghiên ngỡ ngàng: “Thì ra là như thế, vất vả cho cháu rồi”.
Thái Nghiên không hiểu những thứ mà Tần Lâm nói, chỉ cảm thấy rất kì diệu, nhưng nếu Khổng Phàm Lâm ở đây, ông ta nhất định sẽ ngăn cản anh dùng cách này.
Đây rõ ràng là đổi mạng lấy mạng!
Tinh huyết mà Tần Lâm nói chính là tinh hoa của con người.
Mỗi một người có tổng cộng ba giọt tinh huyết, ấn đường một giọt, ngực một giọt, dưới rốn một giọt.
Đương nhiên, dùng cách bình thường không thể nào lấy được tinh huyết, một khi mất đi ba giọt tinh huyết lập tức sẽ chết, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
Còn nếu mất một giọt thì sẽ tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí, ví dụ như khi mổ lấy thai, phẫu thuật phanh ngực, vân vân đều sẽ mất một giọt tinh huyết, khiến nguyên khí bị tổn thương, cần phải điều trị một khoảng thời gian dài mới có thể bình phục được.
Còn khi mất hai giọt sẽ chẳng khác gì mất đi nửa cái mạng, cho dù cơ thể cường tráng thì e rằng cũng khó có thể tự lo liệu cho cuộc sống được.
Cách làm này của Tần Lâm thực sự quá nguy hiểm.
Đối với người thường hai giọt tinh khiết chính là nửa cái mạng, nếu là người đàn ông khỏe mạnh cường tráng bị rút mất hai giọt tinh huyết, chắc chắc liệt ngay lập tức, giống như toàn bộ cơ thể bị bại liệt vậy.
Mặc dù tố chất cơ thể của Tần Lâm vượt xa người thường, nhưng e rằng cũng sẽ bị thương nặng.
Tần Lâm đã nói hết quy trình cụ thể cho thím Hai rồi, anh chuẩn bị bắt tay vào làm.
Để đảm bảo an toàn Tần Lâm đã tiến hành châm cứu ở y quán, sau khi Khổng Phàm Lâm nghe xong liền kiên quyết từ chối.
“Cậu Tần, cậu đúng là điên rồi, cho dù là người thân của mình thì cũng không thể làm như thế, làm vậy khác gì đổi mạng lấy mạng chứ!”
Tần Lâm cười nhạt: “Hãy tin tôi, tôi sẽ không đổi mạng lấy mạng đâu, y thuật của tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của ông”.
Nếu như người khác nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ mắng Tần Lâm là ngông cuồng, Khổng Phàm Lâm đường đường là bậc thầy Đông y!
Nhưng Khổng Phàm Lâm biết rõ, Tần Lâm nói không hề khoa trương, anh thực sự có bản lĩnh này.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Khổng Phàm Lâm ngày càng kính nể Tần Lâm.
Trong quá trình khám chữa bệnh, anh không chỉ biết rõ về các căn bệnh lạ hiếm gặp mà đối với bệnh thường gặp anh cũng có cách nhìn nhận ở một tầm cao mới so với những bác sĩ khác.
Ví dụ như bệnh cảm cúm đơn giản, Tần Lâm có thể chữa trị bằng mấy chục cách khác nhau, nếu theo Tây y, cảm cúm là cảm cúm, chỉ có một cách chữa duy nhất.
Nhưng đối với Đông y thì khác, mỗi loại cảm cúm đều có cách chữa trị khác nhau, riêng về cảm cúm Tần Lâm đã phân chia ra thành mấy trăm loại.
Rốt cuộc cao thủ nào mới có thể dạy được y thuật như thế này chứ?
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Lâm nằm trên giường.
Khổng Phàm Lâm hơi lo lắng, tay cầm kim bạc, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
“Cậu Tần, hay là cậu tự làm đi?”
Lấy tinh huyết cũng cần phải có tay nghề cao siêu, về mặt lý luận mà nói Khổng Phàm Lâm đủ trình độ nhưng ông ta chưa từng làm chuyện này bao giờ.
Tần Lâm nói: “Không sao, có xác suất sai sót, nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ chỉ cho ông, để ông làm thì tôi yên tâm hơn”.
Tự châm cứu cho mình sẽ dễ xảy ra sai sót do vấn đề góc nhìn của mắt, vì thế để Khổng Phàm Lâm làm thì sẽ chuẩn xác hơn.
Khổng Phàm Lâm hít sâu một hơi: “Vậy để tôi làm”.
Nói xong hai tay Khổng Phàm Lâm cầm kim, châm vào chính giữa ngực của Tần Lâm.
Với trình độ bậc thầy Đông y của ông ta, châm cứu bằng một tay là thao tác cơ bản, nhưng lần này phải cầm một cây kim bằng hai tay, đủ để thấy được sự căng thẳng và chú trọng của ông ta.
Kim châm vào cơ thể, Tần Lâm không cảm thấy gì cả, chứng minh huyệt vị của Khổng Phàm Lâm chính xác.
Khổng Phàm Lâm nhấc lên chọc xuống chín lần, mặc dù chỉ có một cây kim châm thôi nhưng khiến ông căng thẳng đến mức chảy hết mồ hôi.
Đột nhiên Khổng Phàm Lâm vặn kim bạc rồi nói với Tần Lâm.
“Cậu Tần, tôi chuẩn bị lấy tinh huyết”.
Tần Lâm gật đầu, không hề sợ hãi chút nào.
Khổng Phàm Lâm nhanh chóng nhấc kim bạc lên, đầu nhọn của cây kim gắn một giọt máu nhỏ!
Giọt máu này nhỏ hơn giọt máu bình thường, hơn nữa màu cũng rất nhạt, treo bên dưới cây kim, như thể chỉ cần lung lay nhẹ là sẽ rơi vậy.
Nhưng Tần Lâm và Khổng Phàm Lâm đều biết, sao dù vẩy thế nào thì giọt máu này cũng sẽ không rơi.
Đặt cây kim bạc vào trong một cái hộp đựng đặc biệt, Khổng Phàm Lâm lấy cây kim bạc thứ hai, ông căng thẳng lau mồ hôi trán.
“Cậu Tần, cây kim thứ hai rồi!”
.