Thật không thể ngờ, người trước mặt lại là Tần đại sư?
Lương Nghị nghiến răng, trong lòng thầm hối hận, nếu ông ta biết là Tần đại sư thì đã không xung đột với anh làm gì.
Nếu không ông ta đã để Tần đại sư xem qua bệnh tình của mình, nói không chừng còn có thể chữa khỏi.
Mặc dù bây giờ đã nhận Hầu Giai làm con nuôi, nhưng nếu như có thể có một đứa con cho riêng mình thì vẫn hơn chứ?
“Bố, mặt con đau”.
Hầu Giai ở bên cạnh kéo cánh tay ông ta, vẻ mặt vô cùng uất ức, Lương Nghị nghiến răng nghiến lợi: “Con yên tâm, lát nữa bố sẽ kêu người đến, xem xem cậu ta có còn dám kiêu ngạo không!”
Ngay sau đó, một chiếc ô tô chạy tới, rồi một số thanh niên bước xuống xe.
Những thanh niên này ăn mặc vô cùng chỉnh tề, dáng đi cũng rất nghiêm túc, không hề có điệu bộ ngó ngang ngó dọc, xem ra bọn họ không phải là đám xã hội đen.
“Tổng giám đốc Lương, ông tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Lương Nghị nói: “Mấy vị bác sĩ, hôm nay con gái tôi bị người ta đánh, tôi muốn tìm mấy vị giúp đỡ”.
Nói xong, Lương Nghị chỉ về phía Tần Lâm: “Là cậu ta!”
Mấy vị bác sĩ nhìn theo hướng ngón tay của Lương Nghị, đột nhiên biến sắc.
“Tần đại sư!”
Tần Lâm ngây ra một lúc, anh không hề biết những người này, nhưng hiện tại anh đã có chút danh tiếng, cho nên có người nhận ra anh cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Mấy vị bác sĩ vội vàng tiến đến bắt tay Tần Lâm một cách hào hứng: “Tần đại sư, chúng tôi là bác sĩ của bệnh viện răng hàm mặt, trước đây chúng tôi đã thấy anh ở đó”.
Tần Lâm gật đầu, hóa ra lúc trước giúp Lâm Nguyệt Dao chữa trị ở bệnh viện răng hàm mặt đã có người nhìn thấy anh, cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm.
Sắc mặt Lương Nghị thay đổi, không ngờ tên nhóc này thật sự lại là Tần đại sư, các bác sĩ đều quen biết anh, chuyện này cũng thật xấu hổ quá rồi.
“Tổng giám đốc Lương, thật xin lỗi, chúng tôi là bạn của Tần đại sư, chắc chúng tôi không thể giúp ông được rồi”.
Bọn họ vốn không muốn tới để đánh nhau, chỉ vì Lương Nghị là người cung cấp dược liệu nên bọn họ mới đến giúp, hóa ra đối thủ lại là Tần đại sư, đương nhiên bọn họ sẽ không làm.
Sắc mặt Lương Nghị vô cùng khó coi, chỉ vào Tần Lâm.
“Cậu...
hãy đợi đấy, chỉ dựa vào các người mà cũng muốn học trường quý tộc sao! Đợi đấy!”
Lương Nghị lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho chủ nhiệm khoa: “A lô? Chủ nhiệm Tôn, ở đây có con bé tên Tần Nha Nha, tuyệt đối không được cho nhập học, nếu nó được học thì con gái tôi sẽ không đi học nữa, vậy thì tiền tài trợ hai triệu của tôi ông cũng đừng mong có được!”
Lương Nghị nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Phụ huynh học sinh bình thường muốn cho con đến trường thì nhiều nhất cũng chỉ ủng hộ năm mươi một trăm nghìn gì đó, nhiều nhất cũng chỉ hai trăm nghìn là cùng.
Ông ta hào phóng trực tiếp tài trợ hai triệu, một mình ông ta còn hơn cả chục phụ huynh khác gộp lại, trường học đương nhiên sẽ coi trọng ông ta hơn, không thể vì một phụ huynh bình thường mà đắc tội với Lương Nghị được.
Chủ nhiệm lập tức nói: “Tổng giám đốc Lương yên tâm, tên Tần Nha Nha đúng không, để tôi xem danh sách...
Được, tôi sẽ xóa cái tên đó ra khỏi danh sách”.
Vài phút sau khi cúp máy, điện thoại của Tần Lâm vang lên.
“A lô, phụ huynh của Tần Nha Nha đúng không, tôi muốn thông báo một chút, con của các người không đủ tư cách để nhập học, chúng tôi từ chối nhận, các người có thể tìm chỗ khác”.
Tần Lâm chau mày: “Chủ nhiệm Tôn đúng chứ, ông chắc chưa?”
Chủ nhiệm Tôn cười khẩy: “Lắm lời, tôi là chủ nhiệm khoa phụ trách chuyện này, đương nhiên là chắc chắn, bản thân các người đắc tội với ai còn không biết sao?”
Chủ nhiệm Tôn không biết Tần Nha Nha này là ai, chỉ thấy trong danh sách có nhân vật tên như vậy, chắc là đang chuẩn bị hồ sơ nhập học.
Nhưng chuyện này cũng không thể hiểu nổi, không đắc tội với ai lại đi đắc tội với nhà tài trợ hai triệu, đương nhiên thân phận không thể bình thường, nếu ông ta không kịp nịnh bợ, há chẳng phải cũng đắc tội với người ta rồi sao?
Tần Lâm cười khẩy: “Chủ nhiệm như ông cũng lợi hại đấy”.
Chủ nhiệm Tôn cười phá lên trong điện thoại: “Dù sao lợi hại hơn cậu là được rồi”.
Nói xong, chủ nhiệm Tôn lập tức cúp điện thoại, sau đó gọi cho phòng bảo vệ.
“Bảo vệ, lôi cái đứa tên Tần Nha Nha và phụ huynh của nó ra ngoài!”
“Vâng!”
Bảo vệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ có thể làm theo lời của chủ nhiệm.
Hai nhân viên bảo vệ bước tới, nói không mấy lịch sự.
“Ai là Tần Nha Nha, bây giờ hãy mau chóng ra ngoài, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Tần Lâm chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên có một người đàn ông đeo kính, mặc vest lao từ trong lớp ra.
“Cậu Tần?”
Hiệu trưởng chạy đến phía trước, nhìn Lương Nghị và Tần Lâm rồi nói.
“Xin hỏi, vị nào là cậu Tần?”
Tần Lâm trả lời: “Tôi”.
Hiệu trưởng nhanh chóng bắt tay Tần Lâm: “Xin chào cậu Tần, tôi là hiệu trưởng của trường Olympian, chuyện này...”
Nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đứng ở đây, hiểu trưởng đang không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Các người đang làm gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ sững ra một lúc, sau đó thành thật trả lời: “Chủ nhiệm bảo chúng tôi đuổi Tần Nha Nha và phụ huynh ra ngoài”.
Hiệu trưởng lập tức biến sắc.
“Hỗn láo! Tần Nha Nha là học sinh của trường chúng ta, còn cậu Tần lại là khách quý, sao có thể đuổi cậu ấy ra ngoài được? Điên rồi sao!”
Nhân viên bảo vệ ngượng ngùng: “Xin lỗi hiệu trưởng, đây là do chủ nhiệm nói, chúng tôi cũng không biết chuyện này...”
Hiệu trưởng tức đến tái xanh, thật sự không biết điều chút nào, sao lại có thể tiếp đãi lơ là cậu Tần như thế được?
“Đi, gọi chủ nhiệm Tôn ra đây!”
Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy đi, chẳng mấy chốc, chủ nhiệm Tôn đã cùng chạy ra với bảo vệ, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta vẫn toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi bảo vệ có nói là hiệu trưởng không vui, hình như đang nổi giận.
“Hiệu trưởng, anh tìm tôi?”
Hiệu trưởng lạnh lùng nhìn ông ta: “Chủ nhiệm Tôn, nghe nói cậu định đuổi cậu Tần ra ngoài sao? Còn không cho Tần Nha Nha nhập học?”
Chủ nhiệm Tôn sửng sốt, có chuyện gì thế?
“Hiệu trưởng, tôi...”
“Hỗn láo! Ai cho cậu cái quyền làm vậy!”, hiệu trưởng nổi điên!
Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt, nhỏ giọng nói.
“Hiệu trưởng, bởi vì bọn họ có mâu thuẫn với tổng giám đốc Lương, vị này chính là tổng giám đốc Lương, người đã tài trợ hai triệu tiền thuốc cho trường”.
Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng: “Hai triệu là cái thá gì! Cậu Tần đã tài trợ cho chúng ta một trăm triệu! Não cậu có phải tàn rồi không!”
Hiệu trưởng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Một trăm triệu?!
Con số này cũng lớn quá rồi!
Một trăm triệu còn có thể xây thêm mấy lầu để dạy học!
Cậu Tần này căn bản không cùng đẳng cấp với Lương Nghị!
Lương Nghị cũng ngẩn ra, tên nhóc này lại giàu như vậy sao? Tài trợ hẳn một trăm triệu?
Hiệu trưởng nhìn Lương Nghị, lạnh lùng nói.
“Nếu các người đã có mâu thuẫn với cậu Tần thì thật xin lỗi, tạm thời chúng tôi không thể nhận con của các người được, xin các người hãy tìm chỗ khác tốt hơn đi, chúng tôi sẽ hoàn lại nguyên vẹn chi phí hai triệu”.
Sắc mặt Lương Nghị trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Họ Tần kia, cậu đang đùa với tôi đúng không! Tôi nói cho cậu biết, ông đây có tiền, cho dù em gái cậu có được đi học chăng nữa thì tuyệt đối tôi cũng không để yên đâu!”
.