Y Võ Song Toàn


Sau khi Vu Cường rời đi, lúc đầu đám bạn học không phát hiện ra nhưng sau đó cảm thấy sai sai.

“Sao tổng giám đốc Vu mãi chưa về chứ?”

Một cô gái đi ra ngoài tìm nhưng không thấy, ở quầy thanh toán cũng không thấy.

“Có khi nào tổng giám đốc Vu chạy rồi không?”

“Hả? Không phải chứ? Áo của cậu ấy vẫn ở đây mà”.

“Áo còn ở đây cũng chẳng thể nói lên điều gì, mau gọi điện cho cậu ta đi!”

Có người bấm số của Vu Cường, nhưng chuông đổ vài tiếng rồi bị tắt, sau đó gọi lại thì biến thành khóa máy.

Mọi người tái mét mặt mày.

“Thôi xong rồi, cậu ta chạy thật rồi, tên Vu Cường này thực sự không phải là người!”

“Đúng vậy, khoe khoang một hồi rồi vứt chúng ta ở đây!”

Đám bạn học ra bên ngoài, cũng có ý định muốn chạy, nhưng bên ngoài có mấy người phục vụ đang nhìn, sự rời đi của Vu Cường đã khiến họ cảnh giác hơn.

Nếu muốn rời đi lúc này e rằng không đơn giản như thế.

Mọi người nhìn nhau, lập tức chẳng còn hứng thú hát hò nữa, cho dù chia tiền ra trả một triệu rưỡi thì mỗi người cũng chỉ mất tám chín mươi nghìn tệ, nhưng đó cũng không phải là con số nhỏ đối với bọn họ.

Mọi người hướng ánh mắt về phía Điền Lộ.

Trong số mọi người Cửu Thúc Điền Lộ là người giàu nhất, dù sao cô ta cũng là ca sĩ, đương nhiên là nhiều tiền hơn người bình thường.

Điền Lộ cau mày lại: “Các người nhìn tôi làm gì, tôi cũng đâu có uống, ai uống người đấy tự đi mà trả”.

Mặc dù Điền Lộ giàu hơn họ, nhưng không phải nói bỏ ra một triệu rưỡi là bỏ được, hơn nữa đây chỉ là bạn cấp hai, cũng chẳng thân thiết mấy, ai sẽ bỏ một triệu rưỡi để mua mấy chai rượu chứ?

Mặt các cô gái tái mét lại, bọn họ cũng không biết rượu này đắt như thế, lúc đầu Vu Cường bảo thanh toán nên họ mới uống chút rượu ngon, lúc mở cũng đã hỏi qua ý anh ta, là anh ta nói uống thoải mái.

Kết quả mở rượu ra rồi nhưng lại bắt bọn họ thanh toán!

Vẻ mặt Điền Lộ lộ sự khinh bỉ khi nhìn thấy cái dáng buồn rầu ảo não của họ, có mười mấy nghìn tệ mà khiến họ suýt nữa thì khóc.

“Yên tâm, tôi đi nhà vệ sinh, không chạy đâu”.

Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, Điền Lộ trợn mắt, bực tức ra khỏi phòng bao vào nhà vệ sinh.

Mọi người đều đang buồn rầu, chỉ có Tần Lâm và Nhậm Lộ là nói cười vui vẻ, hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Bọn họ đã uống hết vài chai rượu mấy trăm nghìn tệ.

Các cô gái cảm thấy bực mình.

“Tần Lâm! Nhậm Lộ! Hai người không thấy lo lắng à, đã đến nào rồi mà còn có tâm trạng uống chứ?”

Nhậm Lộ sững sờ, cau mày lại: “Sao thế?”

Hai người mải nói chuyện nên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Các cô gái nói lại chuyện lúc nãy, mặt Nhậm Lộ biến sắc.

Hơn một triệu tệ? Rượu này sao lại đắt như thế chứ?

Tần Lâm nghe thấy thế liền tùy tiện nói.

“Không sao, mọi người cứ chơi đi, để tôi thanh toán”.

Tần Lâm và Nhậm Lộ nói chuyện rất vui vẻ, anh không muốn bị quấy rầy bởi chút chuyện vặt này, hơn nữa hai người uống hơi nhiều, mời một bữa cũng không sao.

Nghe thấy Tần Lâm nói thế mọi người đều sững sờ.

Thật sao?

Hơn một triệu tệ, anh trả nổi sao?

“Tần Lâm, cậu không đùa chứ?”

Tần Lâm lắc đầu: “Cậu nhìn tôi có giống đùa không?”

Mấy bạn nữ đều thấy khó chịu: “Tần Lâm, xin lỗi nhưng tôi phải nói thẳng, chẳng phải nhà cậu suy tàn rồi sao?”

Bọn họ không có ác ý hỏi như thế, chủ yếu là tò mò, rốt cuộc tên Tần Lâm này có thân phận gì.

Nếu như là đại thiếu gia nhà họ Tần trước đây, tiêu xài hoang phí như thế cũng là điều dễ hiểu, tiền rượu hơn một triệu tệ chỉ là con số nhỏ đối.

Nhưng bây giờ nhà họ Tần đã không còn nữa, Tần Lâm chỉ là một thiếu gia sa sút, sao có thể vung hơn một triệu tệ để trả tiền rượu chứ?

Tần Lâm cười, anh cũng hiểu ý của bọn họ.

“Mọi người cứ yên tâm chơi đi”.

Sự giàu có của Tần Lâm không thể giải thích rõ ràng trong một vài câu được, hơn nữa anh với bọn họ cũng không thân, chẳng việc gì phải giải thích, coi như mời một bữa để bịt miệng họ vậy.

Nhậm Lộ cũng hết sức kinh ngạc: “Này Lão Tần, cậu là bác sĩ kiếm được nhiều tiền thế cơ à?”

Nói chuyện một lúc lâu, mặc dù Nhậm Lộ biết Tần Lâm là bác sĩ nổi tiếng, thậm biết còn biết anh chính là Tần đại sư giảng chính trong đại hội Đông y của đài Trung Ương.

Nhưng cho dù là vậy cũng không thể có thu nhập cao như thế được chứ?

Con xe mười mấy triệu tệ nói tặng là tặng, tiền rượu hơn triệu tệ nói mời là mời.

Tần Lâm cười: “Thực sự là tiền kiếm được nhờ chữa bệnh”.

Mặc dù Tần Lâm cực kỳ giàu có nhưng cũng là do tích lũy từng chút một.

Diệp Hiên Viên là người thế nào, đó là thần y hiếm thấy trên thế gian.

Có thể mời được Diệp Hiên Viên thì phải là nhân vật quyền thế có sức ảnh hưởng tầm cỡ quốc tế.

Mười năm qua Diệp Hiên Viên dẫn theo Tần Lâm đi chữa bệnh cho những nhân vật này, anh cũng không biết bọn họ trả bao nhiêu tiền chữa bệnh, hễ chữa xong là lập tức chuyển tiền vào tài khoản.

Đối với Tần Lâm mà nói, số tiền trong tài khoản là một con số, hơn nữa là con số tiêu mãi không hết.

Mấy cô bạn học rất hứng thú với dáng vẻ điềm tĩnh và thần bí của Tần Lâm, Tần đại thiếu gia chắc chắn phát tài rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn trước kia.

Từ một thiếu gia con nhà giàu trở thành người giàu có dựa vào sức lực của bản thân.

Trước đây bọn họ đúng là có mắt như mù lại dám xem thường Tần đại thiếu gia!

Đều trách tên Vu Cường đó nói Tần Lâm đi thuê xe, kết quả anh thực sự là đại gia ngầm.

Bọn họ muốn kết thân nhưng Tần Lâm đang nói chuyện vui vẻ với Nhậm Lộ, họ không thể nào chen mồm vào được đành thôi không nói nữa.

Lúc Điền Lộ đi vệ sinh gặp một gã thanh niên cao to vạm vỡ, cởi trần, cổ đeo sợi dây chuyền bằng vàng lớn, xăm trổ khắp người trông rất ghê gớm.

Mùi rượu ở người hắn rất khó chịu, Điền Lộ vội né sang một bên để tránh tiếp xúc với loại người này.

Tên say rượu đó thấy Điền Lộ xinh đẹp nên liếc nhìn, hắn sững sờ khi thấy gương mặt của cô ta.

“Này? Cô là Điền Lộ ca sĩ nổi tiếng sao?”

Điền Lộ ngượng ngùng, không ngờ lại có người nhận ra cô ta, thực ra cô ta cũng chẳng nổi tiếng gì, ra ngoài đeo kính đội mũ chỉ để ra vẻ thôi, rất ít người đi trên đường nhận ra cô ta.

Nhưng trùng hợp anh Báo từng nhìn thấy cô ta trên sóng truyền hình, trước đây hắn còn nói với đàn em là nếu có thể ngủ với cô ta thì giảm mười năm tuổi thọ cũng được.

Kết quả không ngờ rằng lại gặp nhau ở quán karaoke.

Anh Báo định thần lại, tiến lại gần Điền Lộ rồi cười nói.

“Người đẹp, tôi là fan của cô, vào phòng uống với tôi một chén được không”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui