Rượu trong suốt, tequila căn bản chính là hương thảo mộc, sau khi được Tần Lâm lắc thì mùi vị càng thêm nồng đậm.
Sau khi đổ tequila ra, một tầng chất lỏng màu vàng cũng chảy ra.
Tầng chất lỏng màu vàng này chính là rượu vang sủi vị trái cây mà lúc trước Tần Lâm rót vào, lúc này rượu vang sủi đã được Tần Lâm lắc nên mới trở thành như vậy, hơi sệt sệt dính vào ly, giống như rượu trắng nguyên chất, hoặc trông như nước trái cây có nhiều đường.
Sau khi được rót vào ly thì rượu tequila ở dưới cùng, rượu vang sủi nằm ở trên tạo thành một lớp mỏng.
Sau đó, Tần Lâm lấy ra rượu glenfiddich có màu hơi nhạt, thêm rượu vang sủi vào và lắc trong khoảng hai ba phút.
Tiếp theo, anh lấy một chiếc tăm để ngang trên miệng ly rồi từ từ rót rượu vào.
Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, khi loại rượu cuối cùng được cho vào ly, hai loại rượu trộn lẫn với nhau, lớp rượu vang sủi mỏng manh kia bất ngờ bao bọc lấy glenfiddich.
Cộng thêm tác dụng của chiếc tăm vừa rồi, một hình trái tim được tạo thành trực tiếp ngay trong ly rượu!
Một ly rượu đã hoàn thành.
Lúc này, những gì mọi người được chứng kiến chính là một ly rượu trong suốt, ở giữa là một trái tim ba chiều được bao bọc bởi những bọt bong bóng vàng.
“Woah!”
Sau khi Tần Lâm rót rượu xong, mọi người đột nhiên cảm thán.
“Giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật vậy!”
“Đúng vậy, làm thế nào vậy nhỉ?”
“Lợi hại quá đi, rượu này tên là gì thế?”
“...”
Tần Lâm nói: “Đừng vội, vẫn chưa xong đâu”.
Nói xong, Tần Lâm lấy ra một loại vang sủi khác màu xanh dương, thêm tequila vào, sau đó lắc mạnh, tiếp theo dùng ống hút nhỏ từng giọt vào ly rượu.
Trong tích tắc, thứ rượu trong suốt không màu kia bỗng biến thành chất lỏng màu xanh biển nhạt.
Hơn nữa, mặt trên thì có màu nhạt, còn dưới đáy lại có màu đậm hơn.
“Ly rượu này có tên là Trái tim của biển”.
Lúc này mới thực sự đã thành phẩm.
Tequila xanh biển có một trái tim viền vàng ẩn bên trong, phần trên nhạt còn dưới đáy thì đậm, trông giống hệt như một trái tim vàng trôi nổi giữa biển sâu.
Ngay cả Trần Diên cũng trợn tròn mắt nhìn ly rượu, vô cùng kinh ngạc, ly rượu này chẳng phải rất đẹp sao?
Tần Lâm đẩy ly rượu đến trước mặt Trần Diên: “Dành cho em”.
Mùi hương của tequila thoang thoảng, ngay cả những người không thích uống rượu như Trần Diên cũng muốn nếm thử.
Sắc mặt Đậu Minh Dương trở nên khó coi, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Tequila không hợp với glenfiddich chút nào, chắc chắn sẽ không ngon đâu”.
Trong mắt Đậu Minh Dương, loại rượu này quả thực cao cấp hơn loại rượu của anh ta, nhưng nó cũng khá phô trương, hương vị của tequila và glenfiddich quá khác biệt, hai loại rượu này chắc chắn sẽ không ngon khi được kết hợp với nhau.
Trần Diên cầm ly rượu lên, cho dù thế nào thì đây cũng chính là ly rượu mà Tần Lâm làm cho cô, nhất định phải uống thử.
Nhấp một miếng, mùi rượu truyền đến một hương thơm rõ ràng, vốn dĩ tequila có mùi vị vô cùng tinh tế, nồng độ cồn lại rất ít, không hề gây gắt.
Cộng thêm việc Tần Lâm đã lắc mạnh như vậy, nên khiến cho hương thơm tràn ngập.
Sau đó, trái tim biển vàng bằng glenfiddich vỡ ra, tiếp theo đó là một loại rượu hơi nồng được đưa vào miệng.
Trần Diên cảm thấy một chút hương thơm ngọt ngào, chính là hương thảo mộc và trái cây.
Một hơi uống cạn!
“Ngon thật!”
Trần Diên bất giác khen ngợi.
Đậu Minh Dương cau mày: “Không thể nào, hai loại rượu này hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể ngon được?”
Tần Lâm trả lời: “Đúng vậy, tequila có hương thảo mộc, trong khi glenfiddich lại là một loại rượu mạnh, xem ra thì hoàn toàn không ăn khớp”.
“Nhưng khi thêm glenfiddich vào rượu vang sủi, sau đó lắc mạnh, glenfiddich sẽ hòa quyện vào hương trái cây”.
“Hương thảo mộc lại rất hợp với vị trái cây và rau củ, khi kết hợp chúng sẽ bổ sung cho nhau”.
Đậu Minh Dương nhíu mày, bày ra vẻ mặt khinh thường, nói phét thế thì ai chả làm được?
Một vài cô gái tỏ ra hào hứng: “Thật sự ngon sao? Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”
“Anh Tần, tôi cũng là chị em tốt với Trần Diên, anh làm cho tôi một ly nhé?”
“Anh cũng đừng có thiên vị quá, anh cho mỗi người phụ nữ ở đây một ly đi”.
Tần Lâm cũng không thấy phiền, liền pha cho mỗi cô gái một ly rượu.
Tất cả các cô gái nóng lòng đưa ly rượu lên môi, rượu vừa vào miệng, hương thơm bỗng tràn ra.
Mọi người đều nhắm mắt lại thưởng thức, sau khi trái tim vàng của biển được đưa vào miệng, hương vị bỗng càng thêm mượt mà, khi lắc hai loại rượu cùng với rượu vang sủi thì hương vị càng trở nên tuyệt vời.
Vài giây sau, tất cả mọi người đều một hơi uống cạn, uống sạch cả một ly đầy.
Ngay cả Đặng Giai cũng một hơi hết sạch, vô cùng say sưa.
Sau khi uống xong, Đặng Giai mới định thần lại, vội vàng nói: “Rượu này cũng được, bình thường thôi”.
Đặng Giai cũng chỉ đang nói láo mà thôi, những người khác bỗng vừa cười vừa nói.
“Ừm, cũng không tệ”.
“Còn kém xa so với Đậu thiếu gia, chẳng có gì khác biệt”.
“Ha ha, đều là rượu cả, có thể có gì khác biệt chứ, cũng chỉ là thú vui mà thôi”.
“...”
Bọn họ rõ ràng uống không còn một giọt, nhưng lại nói rằng rượu chỉ thuộc dạng bình thường mà thôi, chủ yếu là vì giữ thể diện cho Đậu Minh Dương, để anh ta không bị bẽ mặt.
Thực ra có nhiều cô gái vẫn thấy chưa đã, cảm thấy rượu này rất ngon, muốn uống thêm ly nữa.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã nói rượu này chỉ bình thường mà thôi, cho nên bây giờ cũng chẳng có ai trơ trẽn đến mức đòi thêm ly nữa.
Mặt Đậu Minh Dương có hơi đỏ lên, nóng hừng hực, như thể vừa bị tát vào mặt.
Anh ta vô cùng xấu hổ, lại còn bị bẽ mặt.
Đúng lúc này, có một vài người đàn ông bàn bên cạnh đột nhiên đi tới.
Bọn họ đều cởi trần, trên người có hình xăm, trông vô cùng dữ tợn.
Nhìn thấy bên này uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lại còn rất náo nhiệt, một tên béo liền đứng dậy, mang theo một chai bia rồi tiến đến chỗ Đặng Giai, mỉm cười nói.
“Người đẹp, tửu lượng của em cũng không tồi nhỉ, anh mời em một ly nhé?”
Nói xong, tay hắn vẫn đặt ở chỗ tựa lưng của Đặng Giai, tuy không đụng vào cô ta nhưng cũng hết sức mập mờ.
Khi nhìn thấy bộ dạng của tên lưu manh này, Đặng Giai chợt cau mày, tỏ ra khó chịu.
“Anh bị điên à? Cút đi!”
Đặng Giai cầm ly rượu, trực tiếp tạt thẳng vào mặt tên béo.
Ào!
Tên béo bị tạt rượu vào mặt nên vô cùng tức giận.
“Con tiện nhân, con mẹ mày muốn chết đúng không?”
Đặng Giai cau mày: “Tên khốn rẻ rách, muốn làm gì, mau cút đi!”
Thoạt nhìn thì tên mập này chỉ là một tên côn đồ mà thôi, Đặng Giai cũng không cần thiết phải làm quen với hắn ta.
Tên mập dường như định làm gì đó, bỗng Đậu Minh Dương đứng dậy, chỉ vào tên béo và nói.
“Mày muốn làm gì? Mày dám ra tay ở đây sao, xấc láo quá rồi nhỉ?”
Sau khi Đậu Minh Dương nói xong, vài nhân viên bảo vệ đã vây quanh lại, tuy vẫn chưa ra tay, nhưng một khi đã đánh thì các nhân viên bảo vệ nhất định sẽ đứng về phía anh ta.
Khách sạn này vô cùng cao cấp, chất lượng an ninh tuyệt vời, bảo vệ cũng có vũ khí trong tay, ngay cả đám côn đồ kia cũng không thể nào tùy ý hành động được.
“Được, tụi mày ngon, hãy đợi đấy!”
Nói xong, tên mập liền quay về chỗ ngồi xuống.
Đặng Giai cười khẩy, mắng một câu ‘đồ rẻ rách’, sau đó cũng ngồi xuống.
Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, căn bản cũng chẳng ai xem đó là chuyện quan trọng.
Nhưng đột nhiên có một người đàn ông tiến đến, nói: “Đặng Giai...
Tên mập đó, hình như tôi có quen biết”.
“Hả? Cậu quen biết hắn ta sao? Hắn ta làm gì?”, Đặng Giai vội vàng hỏi.
Bạn học nam nói: “Hình như hắn chính là ông chủ xã hội đen của khu vực Tây Thành...
anh Bưu!”
“Cái gì? Anh Bưu!?”
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi.
Bọn họ đều đã từng nghe đến tên của anh Bưu, ông lớn xã hội đen của Tây Thành, vô cùng có quyền, dưới trướng hắn ta có hàng trăm người, thế lực rất lớn, giới xã hội đen và giới làm ăn chân chính cũng đều phải nể mặt hắn ta, không ai dám khiêu khích.
Tên béo vừa rồi có phải là anh Bưu thật không?
.