Y Võ Song Toàn


Vương Nhị ở đầu bên kia điện thoại giật thót mình, chủ tịch Tần rất ít khi gọi điện cho cô, một khi liên lạc, hầu hết đều là chuyên không hay.

“Chủ tịch Tần, có chuyện gì vậy ạ?”

“Công ty chúng ta có một tổng đại lý khu vực tên là Vương Đại Đông phải không?”

“Vâng, đại lý ở tỉnh lỵ ạ”.

“Ai đề bạt vậy?”

“Là phó chủ tịch Vương Chí”.

Tần Lâm nói: “Được, đuổi việc cả hai người đó đi”.

“Vâng”.

Vương Nhị không do dự chấp hành mệnh lệnh của Tần Lâm.

Sau khi ngắt máy, đám người Trần Nham Thạch cười phá lên.

“Họ Tần kia, cậu ở nhà họ Trần chúng tôi giả vờ giả vịt buồn cười quá đi mất? Cậu phải thuê cả xe, mà còn tỏ vẻ khiến Đại Đông mất việc chỉ với một cuộc điện thoại? Cậu tưởng cậu là ai?”

Vương Đại đông cũng cười mỉa mai: “Không thể không nói, anh ta giả bộ cũng có bài vở phết, chắc là từng nhìn thấy tên của phó chủ tịch chúng tôi trên tờ báo nào đó, vì vậy mới cố tình diễn, anh đúng thật là...”.

Vương Đại Đông còn chưa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy điện thoại reo, Vương Đại Đông nhíu mày, sao lại gọi lúc này vậy?

Vương Đại Đông vội vàng nhận điện thoại nói.

“Chú hai, có chuyện gì vậy ạ?”

Vương Chí ở đầu dây bên kia tức giận đùng đùng.

“Vương Đại Đông! Con mẹ nó, rốt cuộc cậu đã làm gì vậy, cậu hại chết ông đây rồi!”

Vương Đại Đông đơ người, không ngờ chú Hai lại tức giận như vậy!

“Chú Hai, có chuyện gì vậy ạ?”

Vương Chí tức nghiến răng nghiến lợi: “Có chuyện gì? Con mẹ nó, cậu còn hỏi tôi có chuyện gì à! Tôi bị đuổi việc rồi, con mẹ nó cả cậu cũng thế, loại người ngu dốt như cậu từ nay về sau đừng bảo là cháu của tôi nữa, cút!”

Sau khi mắng chửi vài câu, Vương Chí lập tức ngắt điện thoại cái rụp, hiện giờ chửi anh ta cũng không có tác dụng gì, đối với loại cháu trai não tàn này tốt nhất là mau chóng cắt đứt quan hệ mãi mãi!

Vương Đại Đông đơ người, sắc mặt vô cùng khó coi, lộ ra vẻ khó tin.

Không ngờ anh ta bị sa thải thật rồi?

Lẽ nào là vì cuộc gọi vừa rồi của Tần Lâm?

Không thể, tuyệt đối không thể nào!

Chắc chắn là trùng hợp mà thôi, tên nghèo kiết xác này đến xe còn phải đi mượn, sao có thể khó năng lực lớn như vậy chứ?

Khuôn mặt Vương Đại Đông hoảng loạn, trong lòng cũng đã rối bời, những vẫn gắng gượng nói.

“Bố, công ty con xảy ra chút chuyện, con đi xử lý đã, bố giữ tấm vé này đi, con không đi nữa đâu”.

Nói xong, Vương Đại Đông vội vội vàng vàng đi luôn.

Khuôn mặt đám người Trần Nham Thạch trở nên mông lung, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng giờ dư ra một tấm vé, tất cả mọi người đều nhìn sang Trần Diên.

Trần Nham Thạch nhíu mày: “Tôi sẽ bán tấm vé dư này vậy”.

Nghe vậy, trên mặt Trần Diên nở nụ cười giễu cợt, xem ra cái nhà này thật sự không coi cô là thành viên trong gia đình.

Gia đình em gái là nhà họ Trần, còn cô giống như một người ngoài.

Trần Nham Thạch nói: “Tiểu Diên, con đừng không vui nữa, con xem nhà chúng ta dạo gần đây không dư giả lắm, tấm vé này ít cũng có thể bán với giá một triệu tệ, một triệu không phải là khoản nhỏ, một bác sĩ như con đi đến tiệc rượu như này cũng không có ý nghĩa gì, đúng không?”

Khuôn mặt Trần Diên lạnh lùng vô cảm, cũng không nói gì.

Tần Lâm cười chế nhạo: “Nếu các người đã cho rằng những tấm vé này không liên quan đến tôi, vậy các người cũng đừng hòng đi nữa, ngày mai tôi sẽ bảo người hủy mấy tấm vé này”.

Tần Lâm dứt lời, Trần Nham Thạch liền tức giận đùng đùng: “Hỗn láo, cậu nói luyên thuyên gì vậy!”

Tần Lâm nói: “Sao, tôi nói sai à? Nể mặt Trần Diên tôi mới lấy vé hộ các người, các người không những không biết ơn còn tỏ thái độ, tôi thấy các người không cần đến chỗ đó nữa đâu”.

Nói xong, Tần Lâm dẫn Trần Diên rời đi luôn.

Trần Nham Thạch tức anh ách, mặt mũi tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Đồ khốn khiếp! Cậu nghĩ cậu là ai! Còn dám nói với tôi như vậy, đúng là không biết điều!”

Nói thế nào thì Trần Nham Thạch vẫn là bố của Trần Diên, tên bạn trai của Trần Diên chính là một thằng nghèo kiết xác phải mượn cả xe mà lại dám kiêu ngạo như thế, đúng là đáng ghét!

Đám người Triệu Phong, Trần Linh cũng khinh thường.

“Đúng là huênh hoang khoác lác, còn hủy vé của chúng ta cơ à? Cậu ta diễn thế”.

Trần Nham Thạch lạnh lùng hừ lên: “Không sao, không phải để ý đến cậu ta, mau về nhà chuẩn bị cẩn thận, nghe ngóng những sở thích của đám nhà giàu quyền quý kia, ngày mai sẽ lấy lòng bọn hó, cố gắng kết giao với mấy người”.

“Bố yên tâm, chúng con sẽ về chuẩn bị đây”.

Suốt một đêm, người nhà họ Trần gần như không ngủ để nghiên cứu mấy ông chủ lớn sẽ tham gia vào ngày mai, bao gồm Hải Ninh, Hải Dao Dao, Điền Gia Ấn, Lôi Hồng.

Đây này đều là những nhân vật lớn hàng đầu ở tỉnh lỵ, chỉ cần kết giao được với mấy ông lớn này, nhà họ Trần bọn họ sẽ một bước lên trời.

Sau khi dày công nghiên cứu một tối, họ gần như đã biết hết sở thích của các ông lớn, ngày mai gặp chắc chắn sẽ được bọn họ coi trọng.

Chiều hôm sau, cả nhà Trần Nham Thạch đều ăn mặc chỉnh tề với bộ đồ chuẩn mực nhất như vest và váy dạ hội, tìm một nhà tạo mẫu tóc đến tạo hình, cả nam lẫn nữ đều phải trang điểm đơn giản.

Có thể nói là chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cả nhà Trần Nham Thạch lái mấy chiếc xe mà gia đình thường ngày không nỡ lái đến địa điểm diễn ra bữa tiệc.

Đến cổng bữa tiệc, thấy các nhân viên bảo vệ đang kiểm tra nghiêm ngặt.

Nhân viên an ninh còn nhiều hơn số khách mời.

Cả nhà Trần Nham Thạch có tổng năm tấm vé, xếp hàng ngay ngắn, mong sẽ để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Trần Nham Thạch nói: “Sau khi vào trong, mọi người phải nói năng, ăn uống lịch sự, mỗi một cử chỉ đều đại diện cho nhà họ Trần chúng ta, không được làm nhà họ Trần mất mặt”.

Mặc dù mấy tấm vé này không mất tiền, nhưng Trần Nham Thạch vẫn vô cùng coi trọng tiệc rượu hôm nay, nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt mấy ông lớn.

Hôm nay không thể mắc sai lầm, đây chính là cơ hội để nhà họ Trần đổi đời, nhất định phải nắm bắt.

Khi đám người nhà họ Trần đang xếp hàng, Tần Lâm và Trần Diên lái xe Passat cũng đến nơi.

Trần Diên hơi lo lắng: “Chúng ta không có vé, liệu có vào được không?”

Tần Lâm nói: “Yên tâm đi”.

Trần Diên nửa tin nửa ngờ, không hiểu vì sao Tần Lâm lại tự tin như vậy, nhưng cô cũng không nói gì.

Hai người đi lên thì đúng lúc gặp nhà Trần Nham Thạch.

Trần Nham Thạch nhíu mày.

“Trần Diên, sao con đến đây?”

Hai người bọn họ không có vé, đến đây để lòe thiên hạ à?

Trần Diên nói: “Con và Tần Lâm đến tham gia tiệc rượu, bố yên tâm, con không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu”.

Sắc mặt Trần Nham Thạch trở nên lạnh lùng: “Các con không có vé thì tham gia cái gì? Chẳng lẽ muốn trốn vào?!”

“Trần Diên! Con là con gái của bố, là người nhà họ Trần, nếu con làm xấu mặt thì sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Trần!”

Sắc mặt Trần Diên hơi thay đổi, nhỏ giọng nói.

“Con làm xấu mặt gì được chứ, con sẽ tự lo liệu!”

Trần Nham Thạch nói: “Con sẽ không làm xấu mặt à? Vậy vé đâu?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui