Y Võ Song Toàn


Ninh Cường vừa dứt lời, trên mặt mọi người liền lộ ra vẻ giễu cợt.

Xong đời rồi, động tay động chân rồi!

Không cần biết có phản kháng hay không, kết quả cuối cùng vẫn sẽ bị ném ra ngoài mà thôi.

Nhiều người quyền lực ở đây trong một dịp trọng đại như vậy, nếu như bị lột trần rồi ném ra ngoài thì sẽ vô cùng nhục nhã.

Tần Lâm nghe xong, bèn cười khẩy.

“Ông chắc chứ? Ông là người đứng ra tổ chức, không biết phân biệt trắng đen, còn muốn ra tay với tôi sao? Đây là cách mà các người tiếp khách à?”

Ninh Cường cười phá lên: “Tiếp khách? Những vị khách mà chúng tôi tiếp đón đều là người có thân phận đặc biệt, giống như môt nhân vật lớn như tổng giám đốc Tôn đây mới là khách quý, còn cậu thì sao? Tôi nhìn cậu chắc giống như lẻn vào đây hơn thì phải, thư mời của cậu đâu?”

Tần Lâm lộ ra vẻ bông đùa: “Thư mời? Tôi không có”.

“Ha ha, không có thư mời mà còn kiêu ngạo như thế, cậu thật sự muốn chết đấy à, người đâu, mau ra tay cho tôi!”

Vài nhân viên bảo vệ vây quanh Tần Lâm, chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, một nhóm người ở đằng xa chạy tới.

Các phóng viên xung quanh đều chụp ảnh, ánh đèn nhấp nháy liên tục.

Mọi người đều tò mò và đổ dồn ánh mắt về phía bên kia, nhìn thấy một vài nhân vật lớn trong đám đông đang tiến lại gần.

Sắc mặt của Ninh Cường và Tôn Bách Vạn lập tức thay đổi!

“Chủ tịch Hải?”

“Hình như là vậy!”

Đứng trong đám người chính là Hải Ninh, ông cụ Hải! Bên cạnh còn có Hải Dao Dao và một số người đứng đầu các doanh nghiệp khác.

Ông cụ Hải là ông chủ lớn ngành công nghiệp nặng ở tỉnh lỵ, chủ tịch Hiệp hội Công nghiệp, ông rất được kính trọng và có mối quan hệ vô cùng rộng.

Không một ai trong ngành mà không kính trọng ông cụ Hải.

Đương nhiên, bọn họ không những tôn trọng, mà còn kính nể Hải Ninh.

Có thể nói nhà họ Hải chính là gia tộc hàng đầu ở tỉnh lỵ, chỉ một câu nói cũng có thể định đoạt sinh tử của một dòng họ, thậm chí cả một ngành hàng.

Lý do khiến nhiều người sẵn sàng bỏ ra cả triệu tệ chỉ để mua vé vào tham gia bữa tiệc này, chính là để tìm cơ hội kết giao với nhà họ Hải.

Nếu như có thể qua lại kinh doanh với nhà họ Hải thì coi như một bước lên mây, trực tiếp trở thành công ty cấp một.

Đối với một nhà thầu nhỏ như gia đình Trần Diên, nếu có thể qua lại chút ít với nhà họ Hải thì sẽ kiếm được số tiền đủ để ăn no uống say mấy chục năm nữa.

Ngay sau khi người nhà họ Hải xuất hiện, tất cả mọi người đều bị thu hút, Ninh Cường cũng hông dám động đậy, Tôn Bách Vạn chỉ lặng lẽ tiến đến vài bước, hy vọng có cơ hội được tiếp chuyện với bọn họ.

Đám đông đi qua, Hải Ninh nhìn về phía bên này, đột nhiên hai mắt sáng lên.

Ông cụ bước ra khỏi đám đông, mọi người vội vàng tránh sang một bên, một vài vệ sĩ cũng theo sát ông cụ.

Chỉ nhìn thấy Hải Ninh bước nhanh đến chỗ Tần Lâm, kích động đưa tay ra.

“Cậu Tần, không ngờ cậu đã đến rồi”.

Tần Lâm đưa tay ra bắt tay Hải Ninh.

Cảnh tượng này đã khiến cho Ninh Cường và Tôn Bách Vạn hoàn toàn sững sốt!

Vẻ mặt của những người hóng chuyện vừa rồi cũng thay đổi rõ rệt, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Tần Lâm lại quen biết với ông cụ Hải.

Hơn nữa, chủ tịch Hải cũng tỏ ra rất tôn kính anh.

Chủ động mỉm cười bắt tay, hơn nữa còn xưng hô một cách tôn trọng như vậy?

Tần Lâm nói: “Ha ha, tôi đi cùng bạn qua xem một tí, suýt chút nữa thì bị người ta lột đồ ném ra ngoài rồi”.

Ninh Cường nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ai lại hỗn láo như thế! Dám vô lễ với khách quý của tôi ư?”

Ninh Cường nghe xong liền run lẩy bẩy, sắc mặt hết sức khó coi.

“Chủ tịch...
Hải!”

Ninh Cường không thể nào đoán ra được, tên nhóc nhem nhuốc này lại chính là khách quý của chủ tịch Hải?!

Sắc mặt ông cụ Hải trầm xuống, sau đó nhìn Ninh Cường, lạnh lùng nói.

“Tại sao lại muốn động tay chân với khách quý của tôi? Tôi cho cậu một cơ hội để nói ra lý do”.

Hai chân Ninh Cường run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, sau đó ông ta cúi đầu nói.

“Tôi..”

“Ông cụ Hải, tôi không biết đây là khách quý của sếp, đều tại cậu ta, chính cậu ta bảo tôi làm!”

Ninh Cường chỉ vào Tôn Bách Vạn, nhanh chóng lấy anh ta ra làm bia đỡ đạn.

Sắc mặt Tôn Bách Vạn xám xịt như xác chết.

“Tôi, không phải tôi!”

Tôn Bách Vạn không biết làm thế nào để biện bạch, rõ ràng anh ta là người gây chuyện với Tần Lâm, nhưng lúc này đối diện với ông cụ Hải thì thậm chí còn không thốt nên lời.

Ông cụ Hải hừ lạnh một tiếng: “Nó bảo cậu làm gì thì cậu làm theo à? Cậu là cấp dưới của tôi hay của nó?”

Sắc mặt Ninh Cường xám xịt: “Xin lỗi chủ tịch Hải, tôi sai rồi, tôi sẽ xin lỗi cậu Tần ngay!”

Nói xong, Ninh Cường tiến đến chỗ Tần Lâm cúi đầu tạ lỗi!

“Cậu Tần, tôi sai rồi, xin cậu bỏ qua cho!”

Không cần Tần Lâm trả lời, ông cụ Hải trực tiếp nói.

“Xin lỗi thì có tác dụng gì, tôi nuôi nhiều vệ sĩ thế kia để làm gì?”

“Lúc nãy Ninh Cường vừa nói làm gì để đối phó với cậu Tần nhỉ?”

Ông cụ Hải hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Chủ tịch Hải hỏi, làm sao bọn họ dám không trả lời đây?

“Lúc nãy giám đốc Ninh có nói, muốn lột trần rồi ném cậu Tần ra ngoài!”

Ông cụ Hải hừ lạnh một tiếng: “Thật nực cười, không biết ai lại dám cho cậu cái quyền đối xử với khách quý của tôi như vậy! Cho dù cậu Tần không phải khách quý của tôi thì cậu cũng không có quyền được xúc phạm người khác như vậy!”

“Nhưng nếu cậu đã thích trò này, thì tôi sẽ để cho cậu thử!”

Ông cụ Hải vừa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ trực tiếp xông lên, sau đó lột sạch quần áo của Ninh Cường!

Ninh Cường đã cố vùng vẫy vài lần nhưng không ăn thua, ngay lập tức bị lột sạch rồi ném ra ngoài.

Ninh Cường cũng được coi là người có mặt mũi trong ngành này, dù sao thì ông ta đã làm cho nhà họ Hải lâu như vậy rồi.

Kết quả bây giờ lại bị ném ra trước cửa khách sạn ngay trước mặt mọi người, không ít người đã lén dùng điện thoại quay video lại.

Từ giờ Ninh Cường không thể nào sống nổi trong ngành này nữa rồi, ông ta lấy tay che các bộ phận quan trọng lại rồi khập khiễng chạy mất.

Nhìn thấy bóng lưng của Ninh Cường, mọi người đều cảm thấy kích động.

Đây là một nhân vật cấp cao đấy.

Ninh Cường quả thực rất có quyền, nhưng chỉ cần một câu nói của ông cụ Hải cũng đủ để lột trần rồi ném ông ta ra ngoài, hơn nữa, từ giờ trở đi cũng sẽ không có Ninh Cường trong lĩnh vực này nữa.

Một câu nói có thể có thể quyết định cả sự nghiệp của một con người.

Sau khi Ninh Cường bị ném ra ngoài, sắc mặt của Tôn Bách Vạn cũng trở nên rất khó coi.

Anh ta đứng đó, nhưng không biết phải làm sao.

Hải Dao Dao lạnh lùng nhìn Tôn Bách Vạn, nói.

“Anh không phải cấp dưới của chúng tôi, chúng tôi không có tư cách để trừng phạt anh, nhưng Hải Dao Dao tôi xin tuyên bố rằng, từ hôm nay trở đi, bất kể công ty nào có liên quan đến tổng giám đốc Tôn đây thì chúng tôi sẽ cắt đứt hợp tác hoàn toàn, cho dù lớn hay bé, chúng tôi sẽ cho vào danh sách đen cả thể!”

Hải Dao Dao vừa dứt lời, đám đông ngay lập tức nhốn nháo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui