Rất nhiều người đàn ông đều cảm thấy mình khá kém ở phương diện đấy, chủ yếu là vì xem một số phim JAV rồi cảm thấy như người ta mới là bình thường.
Nhưng thực tế không phải như vậy, những nam chính trên phim đều là những người có phong độ đỉnh cao, lại dùng thêm thuốc nữa nên càng không giống với người bình thường.
Hầu Thiếu Long bất đắc dĩ nói: "Cậu Tần, tôi thật sự không yêu cầu cao, cậu giúp tôi xem đi".
Hầu Thiếu Long thuộc kiểu bệnh nhân khó mở miệng, chỉ nói đơn giản nguyên nhân bệnh rồi không muốn nói nữa.
Có nhiều chi tiết ông ấy cũng khó nói, dù gì thì đối mặt với bác sĩ nam nên không nói thành lời.
Tần Lâm cười nói: "Được rồi, bắt mạch trước đã".
Dù gì bệnh nhân cũng không nói, thôi để Tần Lâm tự xem vậy.
Lúc bắt mạch Tần Lâm mới hiểu ra vấn đề.
"Không phải vấn đề gì lớn, chủ tịch Hầu cứ yên tâm".
Hầu Thiếu Long liền thở phào nhẹ nhõm, ông ấy cũng có chút muốn giấu giếm bệnh tình ở phương diện này, không dám quang minh chính đại đến bệnh viện khám, cứ nghĩ nó là một chứng bệnh rất phức tạp, Tần Lâm nói vậy ông ấy cũng yên tâm nhiều.
"Cậu Tần, vậy cậu xem tôi nên chữa trị như thế nào?"
Tần Lâm nói: "Chữa bệnh này thật ra không cần dùng thuốc, chỉ cần bồi bổ cho cơ thể là được".
"Theo Tây y mà nói thì ông chỉ là thiếu nguyên tố vi lượng thôi, thiếu kẽm".
"Thiếu kẽm?" Hầu Thiếu Long có chút hoang mang.
"Đúng vậy, kẽm có tác dụng rất quan trọng đối với nam giới, bổ sung kẽm là chuyện nhất định phải làm".
"Có nhiều người nói là hàu sống tráng dương, cái này cũng rất có lý, bởi vì hàm lượng kẽm trong hàu sống rất cao, mà có vẻ như trong bữa ăn hằng ngày ông không thích ăn những đồ ăn có hàm lượng kẽm cao như vậy?"
Hầu Thiếu Long gật đầu: "Hàu sống cái gì chứ, tôi không động một miếng".
Tần Lâm nói: "Vậy thì đúng rồi, để tôi viết cho ông vài loại rau, ông ăn nhiều mấy loại này một chút, sau đó tôi sẽ kê cho ông vài vị thuốc, ông đun lên uống sẽ có sự thay đối lớn với cơ thể đấy".
"Đương nhiên nếu ông muốn nâng cao năng lực ở phương diện này, thì tôi cũng có thể cho ông vài phương án nữa".
Thật ra muốn nâng cao sinh lý của đàn ông thì chỉ cần điều chỉnh chế độ ăn uống ngủ nghỉ, kết hợp với một số bài dưỡng sinh của Đông y là vấn đề sẽ được giải quyết.
Hầu Thiếu Long hết sức vui mừng, vội vàng gật đầu.
Bây giờ ông ấy có tiền có quyền rồi, điều mong muốn nhất chính là có một cơ thể khỏe mạnh, có thể gặp nhân vật như Tần đại sư đúng là vô cùng vui sướng.
Tần Lâm viết cho ông ấy vài loại thực phẩm cùng với một số bài vận động lành mạnh, Hầu Thiếu Long vui mừng như nhặt được bảo bối, sau đó vội vàng nhét vào trong lòng.
"Cậu Tần, tôi vô cùng cảm ơn, đây là chút lòng thành của tôi, xin cậu nhận cho!"
Nói xong, Hầu Thiếu Long đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tần Lâm, nói liên tiếp ba câu cảm ơn.
Tần Lâm cũng không từ chối, dù gì giữa bọn họ đâu có quan hệ gì đâu, khám bệnh lấy tiền là chuyện bình thường thôi.
Tấm thẻ ngân hàng của Hầu Thiếu Long nhìn có vẻ rất cao cấp, bên trên còn có một chữ Hầu được viết bằng bút lông, xem ra là thẻ ngân hàng dành riêng cho nhà họ Hầu.
Gia tộc có thể làm riêng thẻ ngân hàng là đủ hiểu nhà họ Hầu lợi hại như thế nào rồi.
Bên trong chắc chắn có không ít tiền, Tần Lâm cũng chẳng hỏi chi tiết, nhận lấy rồi cất đi.
Hải Dao Dao và Trần Diên nói chuyện với nhau một lúc, biết quan hệ giữa Trần Diên và Tần Lâm không phải bình thường nên niềm nở thăm hỏi.
"Nhà họ Trần phải không? Tôi biết rồi, cô Trần yên tâm, tôi sẽ bảo cấp dưới của mình để ý đến nhà họ Trần hơn".
Trần Diên ngây người một lát, vội vàng cảm ơn.
Không ngờ rằng Trần Diên bị nhà họ Trần coi thường nhất lại trở thành người có công đối với nhà họ Trần.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trần Diên và Tần Lâm chuẩn bị về nhà.
Mặc dù trước đây cô rất thất vọng về nhà họ Trần, nhưng dù gì họ vẫn là bố mẹ của Trần Diên, cô vẫn hy vọng điều kiện của gia đình sẽ tốt hơn.
Trần Diên đã có được tấm danh thiếp của Hải Dao Dao, định đưa lại tấm danh thiếp này cho Trần Nham Thạch, chắc chắn sẽ có ích với nhà họ Trần.
Trần Nham Thạch và những người khác đều đang ngồi ở nhà đợi, mặt mày ai cũng buồn rầu.
Bị đuổi ra khỏi buổi tiệc, Trần Nham Thạch mất sạch thể diện, hơn nữa lại có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, vừa về đến nhà lại nhận được ngay ba cuộc gọi, tất cả đều muốn kết thúc hợp tác.
Vẻ mặt Trần Nham Thạch lúc này tức đến mức xám mặt.
Trần Linh nói: "Nếu không phải chị cả cứ khoe khoang thì cả nhà mình có xảy ra chuyện này không!"
Khuôn mặt Trần Nham Thạch trầm xuống, không nói gì.
Thật ra ông ta biết chuyện này không thể trách Trần Diên, là ông ta cứ đòi vạch trần việc Trần Diên không có vé vào.
Đúng lúc này, Trần Diên và Tần Lâm trở về.
Trần Nham Thạch đột nhiên trợn mắt, có chút tức giận nhưng không thể hiện ra ngoài.
Trần Linh hừ một tiếng: "Chị còn biết về cơ đấy, suýt nữa thì chị làm bố tức chết đấy! Hừ!"
Trần Diên chau mày: "Cái gì mà chị làm bố tức chết chứ? Chị làm cái gì?"
Trần Linh nói: "Chị làm gì chị còn không rõ sao? Nếu không phải bố bắt chị lại thì đã không bị người ta đuổi ra ngoài rồi?"
Trần Diên câm nín, đạo lý ở đâu?
Biết là người một nhà nhưng Trần Nham Thạch cứ muốn vạch trần mới chịu? Kết quả là lại gậy ông đập lưng ông, bây giờ còn quay lại đổ lỗi cho Trần Diên?
Rõ ràng cô chẳng làm gì cả vậy mà lại biến thành tội đồ của nhà họ Trần.
Mặc dù Trần Nham Thạch không mắng cô, nhưng nhìn vẻ mặt không vui của ông ta, nhắm mắt ngồi trên ghế, tâm trạng vô cùng không tốt.
Trần Diên nén giận, đi đến trước mặt Trần Nham Thạch nói.
"Bố, con có được danh thiếp của Hải Dao Dao, bố có muốn lấy không?"
Trần Diên nói xong, Trần Linh hừ cái nữa: "Cái gì mà Hải Dao Dao? Chị lấy được mấy tấm danh thiếp rách kia để làm gì? Chị sợ bố chưa đủ tức à?"
Nói xong Trần Linh tiến đến giằng lấy tấm danh thiếp của Hải Dao Dao xé rồi vứt xuống đường ống nước.
Trần Diên biến sắc, chau mày lại.
"Trần Linh! Em làm gì vậy!"
Nhìn thấy danh thiếp bị ngâm ướt trong đường ống nước, Trần Diên chau mày lại, đây là tấm danh thiếp duy nhất mà cô lấy được ở buổi tiệc.
Vốn muốn mang về cho bố liên lạc với người ta, nói không chừng còn có thể thay đổi vận mệnh của nhà họ Trần, khiến gia tộc tầm thường bọn họ trở thành một gia tộc giàu có.
Kết quả là vẫn chưa liên lạc với người ta thì đã bị Trần Linh vứt đi rồi.
Trần Nham Thạch đột nhiên mở mắt, nói.
"Tiểu Diên, con nói là danh thiếp của ai?"
Trần Diên nói lại lần nữa:" Là Hải Dao Dao!"
"Cái gì! Hải Dao Dao?"
Trần Linh chẳng qua chỉ là nội trợ, đương nhiên không biết Hải Dao Dao là ai, nhưng Trần Nham Thạch lại biết rất rõ.
Hải Dao Dao là cháu gái của ông cụ Hải!
Là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hải!
Hải Dao Dao tháo vát lanh lợi từ nhỏ, đầu óc buôn bán không hề kém đàn ông, lại được sự thương yêu của ông cụ Hải, mọi người đều coi cô ta là con cưng của trời.
Cho nên bây giờ trong gia tộc Hải Thị, Hải Dao Dao rất có tiếng nói, thậm chí có lúc còn địa vị của cô ta còn cao bằng ông cụ Hải nữa.
Đối với nhà họ Trần, có thể liên hệ với Hải Dao Dao đúng là chuyện vô cùng có lợi.
Trần Nham Thạch vội vàng đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất thò tay xuống đường ống nước, chẳng ngại bẩn, vội vàng móc tấm danh thiếp lên.
Chỉ đáng tiếc là tấm danh thiếp đã nát tươm, ngoài tên của Hải Dao Dao thì số điện thoại đằng sau cũng chẳng nhìn rõ.
.