Y Võ Song Toàn


Cô nhân viên chau mày, cầm lấy thẻ của Tần Lâm, phát hiện ra trên thẻ không có dải từ tính.

Thẻ ngân hàng bình thường đều có dải từ tính, chỉ có chiếc thẻ này là không có, bên trên còn có ký hiệu mà cô ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Là chữ Hầu?

"Anh đùa sao, tấm thẻ này là giả sao?"

Tần Lâm chau mày: "Cô chắc chứ, cô xem lại lần nữa đi".

Nữ nhân viên cười lạnh: "Xem cái gì mà xem, chuyên môn của tôi hay chuyên môn của anh? Tấm thẻ này không có dải từ tính, cũng không có logo của ngân hàng chúng tôi, nói không chừng là thẻ trúng thưởng trong mấy gói mì tôm trẻ em kìa, anh biết đùa thật đấy, còn dám đến quầy vip để rút tiền nữa, được rồi, mau đi đi".

Tần Lâm cạn lời,đây là lần đầu tiên anh gặp nhân viên ngân hàng phẩm chất kém như thế này.

"Nếu cô không biết thì gọi người có cấp cao hơn cô lại đây đi".

Cô nhân viên cười lạnh: "Cấp cao hơn tôi? Gọi qua đây làm gì, xem thẻ đồ chơi của anh à? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm loạn ở đây, còn không đi là tôi gọi bảo vệ đấy!"

Giọng nói của cô nhân viên ngày càng lớn, làm thu hút ánh mắt của không ít người.

Một người đàn ông mặc vest bước tới hỏi.

"Đồng Đồng, sao thế?"

Đồng Đồng nói: "Giám đốc Điền, người này cầm một tấm thẻ giả đến đòi rút tiền!"

Giám đốc Điền chau mày: "Thẻ giả? Tôi xem nào".

Cầm tấm thẻ được đặt riêng, giám đốc Điền hơi biến sắc.

Đồng Đồng không biết, nhưng anh ta là giám đốc nên đương nhiên sẽ biết.

Đây không phải là thẻ giả!

Đây là thẻ ngân hàng đặc biệt được đặt riêng, chỉ dành cho một người là chủ tịch Hầu - Hầu Thiếu Long.

Có nhiều ngân hàng có loại dịch vụ này, vì khách hàng lớn như chủ tịch Hầu có số tiền gửi ngân hàng vô cùng lớn nên mới có đãi ngộ đặc biệt như thế này dành riêng cho người như chủ tịch Hầu.

Cả tỉnh lỵ này chưa đến mười người được loại đãi ngộ như thế này.

Giám đốc Điền cầm lấy chiếc thẻ, vẻ mặt trầm xuống, hỏi Tần Lâm.

"Chiếc thẻ này ở đâu ra?"

Tần Lâm chau mày: "Người khác tặng".

Giám đốc Điền cười lạnh: "Đùa nhau à, người khác tặng? Sao không có ông chủ lớn nào tặng tôi? Nói, rốt cuộc cậu trộm ở đâu!"

Giám đốc Điền nói xong, những khách hàng khác đều tập trung ánh mắt về phía này.

Trộm thẻ ngân hàng?

Điên rồi sao.

Bây giờ mà vẫn còn có người ngu đến vậy sao?

Trộm thẻ ngân hàng mà dám to gan đến đây rút tiền, tên trộm này đúng ngu mà?

Bây giờ thẻ ngân hàng rất an toàn, cho dù biết được mật mã, ra cây ATM cùng lắm rút được hai nghìn tệ, nhưng ở quầy thì chắc chắn không thế lấy được đồng nào.

Tần Lâm chau mày, lạnh lùng nói.

"Tốt nhất là anh nên xác nhận lại một lần nữa đi, đừng nói lung tung".

Giám đốc Điền cười lạnh: "Tôi nói lung tung? Nói cho cậu biết, tôi không cần quét tấm thẻ này cũng biết nó là của ai, chủ nhân của tấm thẻ này là Hầu Thiếu Long, chủ tịch Hầu, cậu đừng có nói với tôi là tấm thẻ này do đích thân chủ tịch Hầu tặng cho cậu đấy?"

Tần Lâm nói: "Anh nói đúng đó, là Hầu Thiếu Long tặng cho tôi".

"Ha ha ha..."

Giám đốc Điền cười lớn, những người khác cũng không nhịn được cười, đúng là tên trộm ngu ngốc, trộm của ai không trộm lại dám trộm của chủ tịch Hầu.

Tấm thẻ này của chủ tịch Hầu là thẻ cao cấp nhất trong ngân hàng, không cần hẹn trước, hôm nào cũng có thể đến ngân hàng rút hết tất cả.

Loại thẻ này mà chủ tịch Hầu lại đem tặng người khác sao?

Vì tấm thẻ này vô cùng đáng giá, cho nên giám đốc Điền mới kết luận chủ tịch Hầu sẽ không bao giờ tặng nó cho người khác, vậy mới nói Tần Lâm ăn trộm.

Tần Lâm cạn lời: "Được rồi, tôi không dùng thẻ này nữa, đưa cho tôi đi".

Không ngờ đi rút tiền mà cũng nhiều chuyện như vậy, nếu như vậy thì không rút nữa, hoặc đổi ngân hàng khác là được.

Giám đốc Điền hừ lạnh: "Sự việc bị bại lộ nên muốn lấy thẻ về sao? Cậu nằm mơ đi? Trộm thẻ của chủ tịch Hầu, chuyện này chưa làm xong, cậu đừng nghĩ tới việc bước chân khỏi cửa!"

Vừa dứt lời, mấy người bảo vệ liền bao vây Tần Lâm.

Tần Lâm chau mày, vẻ mắt không vui, giám đốc Điền này đúng là khinh người quá đáng.

Đang định ra tay giải quyết thì đột nhiên có một khách hàng lên tiếng.

"Đây không phải là con rể lão Trần à?"

Người vừa nói chính là người hàng xóm nhìn thấy xe của Tần Lâm, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Bà cô vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Trần Nham Thạch.

"Alo, lão Trần à? Mau đến ngân hàng xem con rể ông kìa, con rể ông đang lừa người ta kìa".

Vừa nói xong liền cúp máy.

Trần Nham Thạch vội vàng chạy đến với vẻ mặt tức giận.

Nhìn thấy Tần Lâm bị một đám người bao vây, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Đúng là tiếng lành đồn xa tiếng xấu đồn gần.

Vừa mới bảo anh đi rút một chút tiền vậy mà lại gặp chuyện này, còn bị hàng xóm phát hiện, lại còn dùng thẻ giả lừa người ta?

"Tần Lâm! Cậu làm gì vậy!" Trần Nham Thạch trợn mắt, vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt người ta Tần Lâm là con rể của nhà họ Trần, bây giờ lại làm ra chuyện này, đúng là mất hết mặt mũi ông ta mà!

Tần Lâm thản nhiên nhìn ông ta một cái, nói: "Tôi đi rút tiền.
Đây là thẻ người khác tặng cho tôi".

Giám đốc Điền cười lạnh: "Người lớn đến rồi à? Đúng lúc lắm, con rể nhà ông mạo danh dùng thẻ ngân hàng của người khác, nhìn thấy chưa, là thẻ của chủ tịch Hầu, Hầu Thiếu Long đấy ông biết đúng không?"

Trần Nham Thạch nhận lấy tấm thẻ nhìn một cái, đột nhiên vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

Chủ tịch Hầu đương nhiên là ông ta biết rồi!

Hầu Thiếu Long, ông hoàng ngành thực phẩm, ai mà không biết chứ!

"Tần Lâm! Cậu, cậu lớn gan thật đấy!"

Nói xong Trần Nham Thạch cần lấy tấm thẻ, tức muốn ngã xuống đất, nhưng chợt nghĩ đây là thẻ của chủ tịch Hầu, không thể làm bậy.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Trần Nham Thạch không nhịn được, xông đến trước mặt Tần Lâm, túm cổ anh.

"Đồ khốn! Cậu dám làm mất mặt nhà họ Trần tôi! Xem tôi dạy dỗ cậu thế nào!"

Nói xong, Trần Nham Thạch tát cho Tần Lâm một nhát.

Trần Nham Thạch thực sự đã bị chọc tức, nhà họ Trần mất mặt như vậy, không dạy dỗ anh một trận, sau này mặt mũi nhà họ Trần phải để ở đâu chứ.

Bốp!

Tay Trần Nham Thạch còn chưa giáng xuống, đã bị Tần Lâm giữ chặt lại, lạnh lùng nói.

"Nể mặt ông một chút là ông tự cho mình là giỏi sao?"

Tần Lâm hất tay ra, Trần Nham Thạch loạng choạng suýt ngã xuống đất.

Nếu không nể mặt Trần Diên thì Trần Nham Thạch làm gì có nhiều cơ hội lên mặt tới như vậy.

Giám đốc Điền nhìn thấy Tần Lâm dám động tay, đột nhiên tức giận.

"Dám giở thói ngang ngược ở ngân hàng của chúng tôi phải không! Tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi! Trộm thẻ ngân hàng còn cãi cùn đúng không?"

Tần Lâm cười lạnh: "Trộm thẻ ngân hàng? Đúng là mắt chó coi thường người khác".

Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hầu Thiếu Long, rồi bật loa ngoài, đặt xuống bàn.

Tút...tút..tút...

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui