Y Võ Song Toàn


Mặt Trần Khả Nhi biến sắc: "Anh nói cái gì? Anh bảo ai là lũ khốn?"

Giám đốc Vương cười khẩy: "Sao nào, tôi nó sai à? Trông cũng xinh mà chỉ là lũ khốn thôi, con khốn thì lại càng đáng sợ hơn".

Tần Lâm không nghe tiếp được nữa, nhìn tên giám đốc, lạnh lùng nói.

"Anh nói câu này quá đáng quá rồi đấy? Không cho vào thì thôi, cần gì phải nhục mạ người khác như vậy?"

Giám đốc Vương cười khẩy nói: "Sao nào, từ khốn không phải để con người nói sao? Nhà hàng của chúng tôi có quy định rõ ràng, mấy người không được vào, sao nào? Không phục thì có thể đi chỗ khác ăn".

Trần Khả Nhi tức run người, chưa từng thấy một tên giám đốc nhà hàng nào kiêu ngạo đến vậy!

"Anh khinh người thật đấy, hôm nay tốt nhất định phải ăn ở đây!"

Tần Lâm cũng nổi giận, tên giám đốc này làm theo quy định thì không sao, nhưng trong câu chữ lại đầy vẻ ngạo mạn, nói lời làm tổn thương người khác, châm biếm người khác, khiến người khác vô cùng khó chịu.

"Gọi sếp của mấy người ra đây".

Giám đốc Vương cười khẩy: "Sếp? Nói cho anh biết, tôi chính là sếp, đây là nhà hàng do bố tôi mở, tôi là chủ của Cẩm Tú Lí này! Còn muốn tìm sếp tôi nữa không? Ha ha ha..."

Chẳng trách giám đốc Vương này lại kiêu ngạo đến vậy, hóa ra là nhà hàng của nhà bọn họ, nên anh ta làm quản lý ở đây để giết thời gian.

Tần Lâm cười khẩy: "Nhà hàng của nhà mấy người đúng không? Được".

Vốn muốn xử lý anh ta, Tần Lâm còn thấy hơi áp lực, nếu đã là nhà hàng của nhà họ thì anh cũng không cần khách khí nữa.

Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi cho Mạnh Văn Cương.

Tập đoàn Mạnh Thị là ông hoàng của ngành ẩm thực toàn tỉnh, đã là ngành ẩm thực thì cũng phải có quan hệ với tập đoàn Mạnh Thị, nếu không sẽ không mở được.

"Tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương đây!"

Đây là số điện thoại tư nhân của Mạnh Văn Cương, mở hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.

"Sư đệ biết nhà hàng Cẩm Tú Lí ở tỉnh lỵ không?"

Mạnh Văn Cương sững sờ: "Biết, là một nhà hàng độc lập, cũng có chút danh tiếng, khá cao cấp".

Tần Lâm gật đầu: "Trong hai mươi phút, tôi muốn hợp đồng mua lại nhà hàng này".

"Vâng, không cần đến hai mươi phút, mươi phút là đủ rồi".

Nói xong, Mạnh Văn Cương liền cúp máy.

Giám đốc Vương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tần Lâm, lập tức cười ra tiếng.

"Ha ha ha...Người anh em, anh đang làm trò à? Hợp đồng thu mua nhà hàng của nhà tôi? Anh thu mua chúng tôi? Ha ha ha ha....Anh biết làm trò thật đây, anh biết bố tôi là ai không?"

"Muốn thu mua nhà hàng của chúng tôi, đừng nói đến việc anh không mua nổi, cho dù có mua nổi thì bố tôi sẽ bán chắc?"

"Ở tỉnh lỵ, anh là..."

Khi giám đốc Vương đang dở võ mồm, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Giám đốc Vương nhíu mày, sắc mặt hơi lo lắng, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, đột nhiên có dự cảm không lành.

"Alo, bố à?"

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm như lôi đình.

"Mẹ mày, mày điên à! Mày làm cái quái gì ở bên ngoài thế!"

Tai giám đốc Vương bị hét đến mức suýt điếc, mặt mày kinh ngạc.

"Bố, chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đầu giây bên kia lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của ông bố.

"Nhà hàng của nhà chúng ta bị mua lại rồi".

"Cái gì!", sắc mặt giám đốc Vương kinh hãi: "Bố, sao nhà hàng lại bị thu mua được? Sao bố lại bán?"

Bố giám đốc Vương lạnh lùng hừ một tiếng: "Đối phương là người tao không dây được, nếu như tao không bán thì chỉ có sập tiệm, thằng phế vật, mày chẳng làm được chuyện gì nên hồn cả, chỉ biết phá là giỏi!"

"Sau này, nhà chúng ta không có nhà hàng để kinh doanh nữa, mày tự ra ngoài tìm việc đi!"

Giám đốc Vương nhất thời trợn to mắt, cầm điện thoại, nghe tiếng tiết tít tít, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thực sự bị thu mua rồi sao?

Bên này vừa bỏ máy xuống, ở cửa đột nhiên có người thanh niên mặc đồng phục màu đen đi đến.

"Xin chào, vị nào là anh Tần ạ?"

"Là tôi".

Anh thanh niên đi đến trước mặt Tần Lâm, cung kính đưa hợp đồng.

"Anh Tần, hợp đồng đã được chuẩn bị xong, bên trên đã được công chứng và đóng dấu, sau khi anh ký tên, nhà hàng Cẩm Tú Lí này sẽ là của anh".

Tần Lâm gật đầu, tùy tiện ký lên, cầm lấy hợp đồng, khinh khỉnh nhìn giám đốc Vương.

"Bây giờ biết ai là ông chủ rồi chứ?"

Giám đốc Vương mặt xám như tro, đần độn gật đầu theo bản năng.

"Biết rồi thì cút".

Nói xong, Tần Lâm nói tên bảo vệ đang trợn to mắt, há hốc mồm ở bên cạnh.

"Đuổi anh ta ra".

Mấy tên bảo vệ lập tức bảo vâng, sau đó xách giám đốc Vương rồi vứt ra ngoài.

Bọn họ biết Tần Lâm là ông chủ mới, đương nhiên phải nịnh nọt rồi, lương làm bảo vệ ở đây cao hơn nhiều chỗ khác, không thể mất công việc này được.

Sau khi đi vào, mấy bạn học đang đợi ở cửa, vẫn đang nghĩ cách giúp Trần Khả Nhi, vừa nhìn thấy bọn họ vào, lập tức cười.

"Khả Nhi, cậu vào thế nào thế?"

Trần Khả Nhi lúc này ưỡn cao ngực, cười he he nói.

"Anh...bạn trai tớ mua lại nhà hàng này rồi".

Mấy bạn học sững sờ: "Á? Thật hay giả vậy?"

Trần Khả Nhi giơ hợp đồng thu mua trong tay ra: "Có thể là giả sao?"

Sau khi đi vào phòng riêng, Phan Đình Đình cười khẩy.

"Ồ, Trần Khả Nhi vào thế nào thế? Đừng có nói cô tiêu tiền đi cửa sau nhé!"

Trần Khả Nhi cười khẩy: "Bảo vệ!"

Vừa ra lệnh, mấy bảo vệ liền đi vào, đứng cạnh Trần Khả Nhi.

"Bà chủ, có việc gì cần phân phó ạ".

Đám Phan Đình Đình lập tức sững sờ.

"Bà chủ? Ai là bà chủ? Mấy người đang nói gì thế?"

Bảo vệ nói: "Anh Tần đây đã là ông chủ mới của chúng tôi, cô Trần đương nhiên là bà chủ mới rồi".

Phan Đình Đình trợn to mắt, trên mặt viết đầy dấu hỏi chấm.

"Không thế nào! Không thể nào!"

"Ha ha, cô có thể tự mình xem".

Trần Khả Nhi vứt hợp đồng thu mua lên bàn, tất cả bạn học đều vây quanh, nhìn thấy chữ ký, lập tức mắt chữ A mồm chữ O.

Sắc mặt Phan Đình Đình vô cùng khó coi, chuyện gì thế này? Trần Khả Nhi giây trước còn không vào được nhà hàng, giây sau đã trở thành bà chủ?

Trần Khả Nhi cười khinh khỉnh nói: "Cô bảo, tôi có nên hủy thẻ hội viên của ai đó không nhỉ, sau đó đuổi người đó ra ngoài?"

Trần Khả Nhi ra vẻ cân nhắc, mặc dù cô ấy trông đáng yêu, nhưng lại chẳng hiền lành gì.

Lúc trước bị Phan Đình Đình bắt nạt, bây giờ lại tìm lại được mặt mũi.

Phan Đình Đình nghiến răng, mặt buồn bực, bây giờ Trần Khả Nhi đã là bà chủ, nếu như cô ấy ra lệnh, mấy tên bảo vệ này sẽ vứt cô ta ra ngoài.

Mọi người vốn đang tụ họp vui vẻ mà cô ta lại bị đuổi ra ngoài thì muối mặt lắm.

Mấy bạn học nữ có quan hệ tốt với Phan Đình Đình đều nói: "Khả Nhi, có phải hơi quá đáng rồi không? Hiếm lắm mới có cơ hội tụ tập, cậu không nên làm vậy!"

Trần Khả Nhi cười khẩy: "Quá đáng? Vừa nãy khi cô ta đứng ở cửa không cho tớ vào, mấy người sao không bảo cô ta quá đáng?"

Kẻ nhục mạ người khác sẽ có lúc bị người khác nhục mạ lại, loại như Phan Đình Đình, không đáng để thương hại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui