Y Võ Song Toàn


Bởi vì gần như sắp xảy ra chiến tranh thế giới luôn rồi, nên các bạn học mới vội vàng đánh trống lảng.

“Ha ha, đều là bạn bè cả, không đến mức phải thế đâu, chỉ là đùa thôi mà, có đúng không Khả Nhi?”

Trần Khả Nhi trợn tròn mắt, cuối cùng cũng không thèm tính toán nữa, sau đó cô ngồi xuống, xem như xong chuyện.

Bầu không khí ở bàn ăn đã tương đối hài hòa trở lại, Trần Khả Nhi và Phan Đình Đình cũng không đả động gì nhau nữa.

“Đình Đình, tại sao bạn trai cậu vẫn chưa đến? Nghe nói bạn trai cậu vừa đẹp lại còn giàu nữa, có thật không thế?”

Phan Đình Đình đã từng khoe bạn trai trong vòng bạn bè, cho nên nhiều người mới biết được bạn trai cô ta vừa đẹp vừa có tiền, thật ngưỡng mộ chết đi được.

Nhắc đến bạn trai, Phan Đình Đình lộ ra vẻ tự mãn trên mặt.

“Bạn trai tớ không chỉ vừa đẹp lại có tiền, mà anh ấy còn rất hết lòng vì tớ, các cậu biết không, anh ấy làm việc ở nước ngoài và theo đuổi tớ tận ba năm cơ, ngày nào anh ấy cũng hỏi han ân cần, cho tớ tiền, nói chuyện điện thoại với tớ, anh ấy chỉ quan tâm mỗi mình tớ mà thôi”.

“Woah!”

Ngay khi Phan Đình Đình nói xong, tất cả mọi người đều ghen tị.

Thực ra có rất nhiều người đẹp trai và giàu có, mấy năm gần đây phú nhị đại cũng không hề ít, nhưng những phú nhị đại này căn bản chỉ coi phụ nữ như đồ chơi mà thôi, chơi chán rồi thì vứt, vậy nên có qua lại với phú nhị đại cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.

Nhưng bạn trai Phan Đình Đình thì khác, vừa đẹp trai lại hết lòng với một người, ‘mặt hàng’ cũng hiếm lắm đó.

“Đình Đình, khi nào bạn trai cậu đến thế, tụi tớ thật sự muốn gặp lắm đấy”.

Phan Đình Đình cười nói: “Chắc gần đến rồi, để tớ ra ngoài đón anh ấy, cho các cậu thấy được thế nào là một người bạn trai hoàn mỹ”.

Khi nói về bạn trai hoàn mỹ, ai cũng liếc nhìn về phía Tần Lâm.

Có quá nhiều sự so sánh giữa phụ nữ, và điều quan trọng nhất chính là đàn ông, tìm được một chỗ có thể dựa vào là điều quan trọng nhất.

Phan Đình Đình đi ra ngoài, ngay sau đó liền đi vào cùng với một người đàn ông cao gầy.

“Chào mọi người, tôi là Cao Chí Văn”.

Ngũ quan của Cao Chí Văn khá đẹp, mái tóc được chải ngược, toàn thân mặc vest, trông đầy sức sống.

Ngay khi Cao Chí Văn vừa bước vào, ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên.

“Bạn trai của Đình Đình bảnh thật đấy!”

“Đúng vậy, cậu xem kìa, đồ anh ấy mặc cũng không hề rẻ, nhìn là biết người có tiền!”

“Vừa có tiền vừa đẹp trai, lại còn chung tình, cũng hiếm có quá rồi đấy!”

“Tớ ngưỡng mộ chết mất!”

“...”

Sau khi Cao Chí Văn đi vào phòng, anh ta đột nhiên lấy ra một bông hồng xanh, sau đó đưa cho Phan Đình Đình.

“Đình Đình, đã lâu rồi anh chưa về, anh thực sự đã nợ em quá nhiều, hy vọng em có thể tha lỗi cho anh”.

“Woah!”

Một bông hồng lại có thể chinh phục được mọi người.

Cao Chí Văn này cũng lãng mạn quá rồi đó?

Nếu như có một người bạn trai chung thủy, lãng mạn, tận tâm như vậy, cho dù có không đẹp trai cũng không sao!

Phan Đình Đình tỏ ra ngượng ngùng, cô ta cầm lấy bông hồng với vẻ thích thú, sau đó hôn lên mặt Cao Chí Văn.

“Ông xã à, anh thật là tốt”.

“Anh Cao, anh làm công việc gì thế?”, mọi người đều rất tò mò về Cao Chí Văn.

Cao Chí Văn lịch sự đáp: “Tôi kinh doanh xuất nhập khẩu, bình thường hay ở trên biển, ít tiếp xúc với mọi người, xung quanh chỉ toàn sếp lớn mà thôi, môi trường làm việc cũng bình thưởng, ha ha”.

Cao Chí Văn nói như thế, mặc dù có hơi khiêm tốn, nhưng có rất nhiều cô gái vẫn bày ra vẻ ngưỡng mộ.

Một người bạn trai như vậy, chẳng phải thật quá hoàn hảo rồi sao?

Đẹp trai, giàu có, chung thủy, công việc còn không tiếp xúc với phái nữ.

Nếu không thì với khuôn mặt đào hoa của Cao Chí Văn, có lẽ đã thu hút không ít ong bướm rồi.

Phan Đình Đình nhìn Trần Khả Nhi với vẻ khiêu khích.

“Khả Nhi, cô xem bạn trai tôi có hơn bạn trai cô không?”

Trần Khả Nhi hết sức cạn lời, đành trợn tròn mắt.

“Phan Đình Đình, khoe thì cứ khoe đi, cứ thích kéo tôi vào làm gì!”

Trần Khả Nhi không có ý muốn so sánh, đều là do Phan Đình Đình cố ý khiêu khích.

Chỉ có những người không tự tin mới đi so sánh mà thôi, Phan Đình Đình không bằng Trần Khả Nhi về mọi mặt nên mới muốn so sánh với cô.

Phan Đình Đình cười nhạt: “So một chút thì có sao, không phải khi đi học chúng ta thường so sánh thành tích đấy ư?”

Phan Đình Đình dường như đang quyết tâm muốn làm cho Trần Khả Nhi phải khó xử, cứ nhất định so sánh với cô ở trước mặt mọi người.

Trần Khả Nhi trợn tròn mắt, cảm thấy thực sự ngán ngẩm, nên cô chỉ đành ngồi ăn, không thèm nói lấy một lời.

Phan Đình Đình hỏi: “Anh Tần này, anh làm công việc gì thế?”

Tần Lâm trả lời: “Bác sĩ”.

Phan Đình Đình giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, bác sĩ à? Bác sĩ cũng là một nghề tốt, nhưng bạn trai tôi kinh doanh riêng, tự mình kinh doanh vẫn tốt hơn đi làm công đúng không?”

Ánh mắt của Phan Đình Đình liếc nhìn một lượt mọi người, như thể đang hỏi ý kiến của bọn họ.

Mọi người đều vui vẻ cười nói: “Ha ha, tuy nghề nghiệp không phân sang hèn, nhưng xét về thu nhập thì đương nhiên bác sĩ không thể hơn kinh doanh được”.

“Nhưng công việc có lợi hại hay không thì cũng không chỉ tính mỗi thu nhập được nhỉ?”

“Tuy nói như vậy, nhưng mọi người làm việc đều chỉ để kiếm tiền, đúng là nghề nghiệp không phân cao thấp, nhưng nếu cứ phải so sánh thì đương nhiên thu nhập vẫn là yếu tố hàng đầu rồi”.

“...”

Phan Đình Đình cười nhạt: “Sao nào, Khả Nhi, bạn trai tôi vẫn lợi hại hơn chứ nhỉ?”

Trần Khả Nhi hừ lạnh một tiếng: “Làm kinh doanh thì có gì ghê gớm chứ, chị tôi...
bạn trai tôi là thần y đấy! Cô có biết thần y không! Lợi hại chết đi được!”

Suy cho cùng thì Trần Khả Nhi cũng khá là trẻ con, không dễ gì cô chịu để cho Phan Đình Đình diễu võ dương oai.

Phan Đình Đình hừ lạnh một tiếng: “Thần y thì có gì lợi hại chứ? Ha ha, cũng chỉ là khám bệnh cho người khác mà thôi, bác sĩ có giỏi mấy cũng chỉ là người làm công mà thôi, tôi nói có đúng không nào?”

Phan Đình Đình nói xong, Cao Chí Văn cũng gật đầu theo.

“Sự thật mất lòng, tuy nghề bác sĩ nghe có vẻ cao sang, nhưng thu nhập lại rất thấp, hơn nữa công việc cũng vô cùng vất vả, không hề cao siêu như mọi người nghĩ, toàn phải xử lý những chuyện vặt vãnh, làm những công việc lặp đi lặp lại”.

“Bây giờ máy móc ngày càng tân tiến, về cơ bản không cần bác sĩ chẩn đoán nữa, chỉ cần ngồi đó kê thuốc là có thể trở thành bác sĩ rồi”.

“Nếu như có gì xảy ra trong quá trình điều trị, chỉ coi như là xui xẻo, sau đó đổ thừa cho máy móc, thế là xong”.

“Nghĩ thử mà xem, một nghề như vậy thì lợi hại cỡ nào chứ? Có thể nói nó sẽ bị thay thế bởi máy móc trong tương lai”.

“Bác sĩ chỉ là một việc làm vô bổ mà thôi, sau này còn có thể sẽ biến mất nữa cơ”.

Vừa dứt lời, Tần Lâm liền cau mày.

Vốn dĩ anh không định tham gia vào chủ đề này.

Sự nghiệp hơn người, giàu hơn, đẹp hơn, đây đều là hành vi so sánh của trẻ con mà thôi, Trần Khả Nhi muốn so thì cứ so, còn lâu Tần Lâm mới phối hợp.

Nhưng vì lời nói của Cao Chí Văn liên quan đến nghề nghiệp của họ, cho nên Tần Lâm không thể nào nuốt trôi được nữa.

Bác sĩ là vô bổ? Bác sĩ vô dụng?

Chỉ cần máy móc mà không cần con người?

Tên Cao Chí Văn này nghĩ gì thế, chưa từng gặp qua thần y sao?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui