Y Vương Vạn Dặm Truy Thê


“Cút cút cút, nói vớ vẩn!”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng lau đi vết son trên miệng, chuẩn bị đánh một giấc.

Bên này, Giang Vị Noãn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, cô soi mình trong gương, mặt vẫn ửng đỏ, trong tâm trí chỉ toàn cảnh tượng cũng như cảm giác lâng lâng vừa rồi khi mới hôn môi với Ninh Vũ Phi.
“Vị Noãn, mặt của cậu làm sao thế, sao lại đỏ lên như vậy?” Một người bạn cùng lớp hỏi.
“Không sao, vừa từ ngoài nắng vào nên vậy đó.”
Nhưng, bạn học nữ kia lại nói: “Vị Noãn cậu đang tương tư anh nào đúng không, là anh nào vậy?”
“Làm gì có ai chứ!” Giang Vị Noãn xấu hổ chạy ra ngoài.

“…”
Trong sân tập thể dục.
Trận đấu bóng rổ đã đến vòng loại thứ ba.

Lần này đối thủ của đội Ninh Vũ Phi là những người ở lớp số 5 khoa Số học, nghe nói là một đội rất mạnh, trong hai trận đấu trước, đã áp đảo đội đối thủ trong vòng hai mươi phút đầu.

Trần Thành Hạo cùng đồng đội khởi động trước khi thi, Ninh Vũ Phi trong đầu thầm so sánh thể chất của hai bên, cuối cùng anh thấy ở đội mình chỉ được có Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn là ổn nhất.
“Vũ Phi, trận đấu này cậu phải dẫn trước rồi, chúng ta lần này đã gặp phải đối thủ có chút mạnh.” Trần Thành Hạo nói.

“Không sai, trong lớp học kia thực chất có tận hai đội bóng được phân ra, trước đó đã được rèn luyện khá chuyên nghiệp.” Cao Tử Tuấn nói.

Ninh Vũ Phi gật gật dầu: “Vậy được rồi, để tôi lên trước.”
“…”
Lúc này, Giang Vị Noãn đã ở trên phía khán đài, cô cũng đến xem thi đấu, cũng là vì muốn đợi Ninh Vũ Phi cùng nhau trở về.

“Vị Noãn, cậu cũng đến xem Ninh Vũ Phi thi đấu à?” Tiêu Úc Tâm phát hiện nói
“Ừ!”
Giang Vị Noãn gật gật đầu, hỏi: “Úc Tâm, bây giờ hình như cậu phải tập luyện đúng không, làm sao mà lại có thời gian rảnh đến đây xem vậy?”
“Ninh Vũ Phi gia nhập câu lạc bộ của tôi, cũng là vị khách mời và là người hướng dẫn đặc biệt của tôi.”
“Hả, Vũ Phi ra nhập câu lạc bộ của cậu?”
“Đúng vậy, nếu không tin cậu có thể hỏi cậu ta.” Tiêu Úc Tâm nói.

“…”
Giang Vị Noãn không nói câu nào, vì việc Ninh Vũ Phi đánh bại đàn anh, đại đa số mọi người đều biết rồi.

“Vị Noãn, có phải cậu sợ tớ cướp đi Ninh Vũ Phi của cậu không?” Tiêu Úc Tâm hỏi.

“Cậu nói cái gì vậy, anh ta cũng không phải người của tớ, tại sao phải sợ cậu cướp anh ta đi chứ.”
Giang Vị Noãn nói xong, quay mặt sang một bên.

“Hihi, vậy tớ không khách sáo nữa?”
“Haha!” Giang Vị Noãn haha hai tiếng.
“…”
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Phát bóng đầu tiên rơi vào tay của Ninh Vũ Phi, anh bắt đầu chầm chậm chuyển bóng cho người khác.

Bởi vì Ninh Vũ Phi là một hậu vệ cách tốt nhất là đem bóng chuyền đi, tìm thời điểm thích hợp chuyền bóng.

Nhưng mà đội bóng ở lớp số 5 khoa Số học này rất mạnh, Cao Tử Tuấn và Trần Thành Hạo không tạo được thế trận tấn công trong thời gian dài.

Ninh Vũ Phi sau khi giữ bóng, trực tiếp ném bóng vào rổ.

Sau một cú ném bóng hoàn hảo, bóng rơi vào trúng rổ, rồi đập xuống sàn những âm thanh đều đặn.

Một cú ném bóng, trực tiếp được ba điểm, nhưng đội bóng của lớp đối thủ cũng rất mạnh, không thể coi thường.

Đã vào đến vòng thứ ba rồi, tất nhiên đội họ sẽ nghe qua chiến tích của Ninh Vũ Phi, do vậy mà đã đề phòng, chuẩn bị từ trước.

Bên họ chơi bóng không nhanh không chậm, không ngừng tiến gần áp sát đội đối phương.

Đây là một sự cạnh tranh tương đối khắt khe, vì thế mà không có máy quay ghi lại
“…”
Đối phương biết không thể đơn độc đứng trước mặt Ninh Vũ Phi giữ bóng, vì vậy mà chọn cách chuyền bóng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui